Edit: Trang Nguyễn Người xin nghỉ phép không phải con số nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều ồn ào lên, nói phải về nhà chăm sóc người thân. Những nhà tối đêm qua bị trộm, vậy càng không cần phải nói, đang ồn ào gây chuyện, đêm nay chắc chắn cũng không có tâm tình trực ban. Tiểu đội trưởng mới vào cương vị buồn bực muốn chết. Lại không thể không duyệt, hiện tại tình cảm quần chúng sục sôi, không duyệt dễ mắc sai lầm lắm. Du Hành xin nghỉ xong, còn đi đến nhà Hoàng Trung Lượng một chuyến. Nhà bọn hắn không xảy ra việc gì. Hoàng Trung Lượng cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) đến một nhà Du Hành. Tuy cậu ấy tặng lễ, hắn nhận lễ làm việc rồi quen biết nhau, nhưng liên hệ lâu như vậy, Du Hành lại là người có chừng mực, ra tay hào hóng, xin nhờ nghe ngóng mọi chuyện đều nằm trong điểm mấu chốt của hắn, không khiến hắn khó khăn. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p Tóm lại giao tình càng ngày càng sâu, Hoàng Trung Lượng để vợ dẫn con vào phòng chơi, chính mình lôi kéo Du Hành sang một bên lặng lẽ nói. "Em trai à, anh cũng thấy em là người không tệ, sẽ không bán đứng anh ra ngoài, bằng không anh tuyệt đối không nói tin tức này ra ngoài." Du Hành nghe câu mở miệng này, trong lòng lạnh lùng: "Anh Hoàng, anh yên tâm, anh nghĩ cho em, em cũng sẽ chú ý an toàn của anh." Hoàng Trung Lượng nói: "Người bà con kia của anh, thật ra là cha vợ của anh, anh tự biết bản thân không có bản lãnh gì, chỉ muốn làm một nhân viên công tác ở quầy đăng ký ngay cổng, so với những người khác đều kém một chút, nhưng bởi vì không ngờ, lại bị ném đến trạm radio sau đó cũng không ai để ý đến anh. Anh có một người bạn thân, lúc trước tìm hắn nhét cậu vào đội tuần tra, hắn vừa tìm anh mượn rượu với thuốc lá, tìm quan hệ làm được một trong mấy đại đội trưởng đội tuần tra. Kết qua ai mà ngờ, tối hôm qua mẹ già, vợ cùng con trai của hắn đều bị chết. Anh mới từ nhà bọn hắn trở về, thảm muốn chết." Sau khi chỉnh đốn đội tuần tra, trang bị thêm chức vụ đại đội trưởng, cấp dưới trong côi năm tiểu đội, đây là lần đôn đốc thế lực mới. Người bạn của Hoàng Trung Lượng có thể lên làm đại đội trưởng, đó đã rất khó lường rồi. "Vừa rồi người cha vợ anh phái đến truyền lời đi rồi." Hoàng Trung Lượng uống một ngụm trà lạnh: "Cha vợ anh bảo anh ngoan ngoãn làm việc ở trạm radio. Cậu hiểu không?" Hắn híp mắt nhìn về phía Du Hành, đè ép giọng nói: "Thần tiên đánh nhau, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu." Anh giật mình một cái, Du Hành lập tức hiểu. "Đã biết, cám ơn anh Hoàng." "Hắc hắc, em hiểu anh cũng yên tâm, em tốt nhất từ chức công việc bên kia đi, nếu không cứ xin nghỉ dài hạn. Vẫn đang náo dữ lắm đây này." Bọn họ chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, không muốn cuốn vào thị phi âm mưu quyền lực này. Rất lâu không đi ra ngoài, tiếp tục săn giết Zombie bên ngoài cũng được, cũng có thể làm chút sinh ý, trong nhẫn trữ vật của anh còn rất nhiều đồ đạc, muốn bày quầy bán hàng cũng đầy đủ. Chờ đến khi Trương Hằng Tuệ tan tầm, anh liền nói chuyện này, Trương Hằng Tuệ thở dài một hơi: "Chị cũng từ chức, đi cùng với em." "Chị không cần từ chức, chỗ làm của chị ở cục quản lý bất động sản đang làm rất tố ——" Du Hành nói được một nửa, kéo tay Trương Hằng Tuệ, dưới ánh nến cánh tay của cô không có chuyện gì, thế nhưng anh ngửi được mùi máu tươi. "Chị bị thương?" Trương Hằng Tuệ cũng không dấu diếm anh, cởi áo lông, lộ ra băng gạc bên trái đang băng bó cánh tay mình. Vết máu thấm từ băng gạc ra. "Chuyện gì xảy ra?" đang êm đẹp, làm sao lại sẽ bị thương? "Gần đây không phải thường có những vụ tranh chấp bất động sản kia sao? Bình thường chỉ là đánh nhau giằng co một chút, bọn hắn không chịu đi, bọn chị cũng không thu được nhà, cứ giằng co như vậy. Hôm nay không biết làm sao, cả đám lửa giận đùng đùng, ra tay, chị bị ngộ thương. Lãnh đạo mới đến thật dễ nói chuyện, trực tiếp duyệt cho chị nghỉ ba ngày." "Được rồi, đừng đen mặt lên như thế, ngày mai em đi từ chức cho chị đi, vừa lúc lấy tiền lương tháng này." Hai người từ chức rất dễ dàng, dù sao bây giờ người muốn tiến vào làm việc nhiều hơn, không thiếu nhân thủ. Du Hành đặc biệt lái xe đi, chuyển trở về một xe tiền lương. Trên đường, anh thu đồ đạc vào trong nhẫn trữ vật. Lúc trước anh mua hai chiếc nhẫn, đặc biệt chứa tiền lương, mấy tháng nay đã tràn đầy một chiếc rồi. Đáng tiếc tạm thời không còn thu vào ổn định như vậy nữa, đồ hộp hoa quả kia ăn cũng thật ngon. Khi anh về đến nhà, gặp nhà Trương Yến bên cạnh đang dọn nhà, chồng Trương Yến chuyển ra bên ngoài, một hộ gia đình xa lạ chuyển đến bên trong. "Anh muốn dọn đi à?" "Đúng vậy, phòng ở chuyển người khác thuê rồi. Một mình tôi cũng không ở được căn phòng lớn như vậy." Chồng Trương Yến nói. Cha già của hắn và vợ lần lượt đều không còn, ở chỗ này càng thêm thương tâm. Du Hành hỏi: "Cục quản lý bất động sản chịu xử lý thủ tục cho anh à?" "Tôi không đi cục quản lý bất động sản, tôi đã viết một hiệp nghị, chuyện còn lại chính bọn hắn đi làm." Hắn chỉ chỉ hộ gia đình mới: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại." "Gặp lại sau." Trương Hằng Tuệ nói: "Chúng ta đi ra ngoài, cũng không biết có thể mỗi ngày trở về đúng hạn để ngủ hay không, thuê phòng quá lãng phí, đến lúc đó muốn ở lại thuê." Sau khi bọn họ bàn bạc, quyết định trước ra ngoài một chuyến, trở về tiếp tục kiếm sống sau. Tiền thuê đã sớm tăng lên rồi, một ngày chính là vài viên hạt châu với mấy cân đồ ăn. "Vậy cũng được." Đã như vậy, trong nhà giường với bàn ghế cứ thu lại trước đã. Du Hành ở nhà sửa sang lại nhẫn trữ vật, Trương Hằng Tuệ, mang theo đồ đạc đi tạm biệt Khâu Lâm, công việc của cô là do đối phương tìm giúp, bây giờ từ chức cũng nên nói một tiếng với đối phương. Ngày hôm sau, hai người bọn họ lái xe đi ra khỏi khu vực an toàn. Lúc này đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Trương Hằng Tuệ chính thức ra khỏi khu vực an toàn, cô đều không kịp nhìn. "Sao tường bên kia chỉ xây một nửa?" Du Hành liếc một cái: "Nói là không tuyển được công nhân. Bây giờ đoàn thể đều nhận người, chỉ cần thân thể tốt có sức lực, phúc lợi đều tốt hơn xây tường." Đây cũng là do quân đội nhiều lần thu hoạch lớn tạo thành đấy, rất nhiều đoàn đội thành lập, định tự mình làm một chuyến. Anh đi làm trong đội tuần tra, nhiều lần gặp phải người từ bên ngoài trở về, bởi vậy biết đại khái phương hướng nào nên chọn lựa không sai. Lái xe vây quanh phía sau khu vực an toàn, vượt qua đường nhỏ đi về phía tây. Bên thôn nhỏ này đã không còn đồ vật gì nữa rồi, bởi vậy lái thẳng qua luôn. Lái tiếp hai giờ, Zombie dần dần nhiều lên. Du Hành cùng Trương Hằng Tuệ quay kiếng xe xuống, cùng nhau nổ súng. "Ngượng tay rồi." Trương Hằng Tuệ không chịu thua, không muốn lãng phí viên đạn, càng tập trung lực chú ý. Mặc dù cô biết rõ, em trai có thể lấy ra vô số viên đạn, nhưng điều này không thể khiến cô trở nên lười biếng, qua loa cho xong chuyện. Rất nhanh, Trương Hằng Tuệ tìm về xúc cảm trước kia, lúc này đây bọn hắn đã ngây người bên ngoài hai ngày. Thu hoạch đồ ăn là cực kỳ ít ỏi, dù sao nơi này cách khu vực an toàn không xa lắm, sớm đã bị vơ vét nhiều lần, nếu so sánh, bọn họ thu hoạch hạt châu rất không tồi. Điều này khiến hai người đều rất hài lòng, dù sao bây giờ đồ ăn của bọn họ tồn trữ rất khả quan, không sợ thiếu đồ ăn hơn một năm. Lưu trữ nhiều hạt châu một chút, đây chính là ngoại tệ mạnh, chứa đựng rất thuận tiện, sau này có thể đổi đồ ăn cũng rất thuận tiện. "Hằng Viễn gục xuống!" Du Hành cũng nghe được tiếng gió rất nhỏ, lập tức gục xuống, lập tức cảm giác có cái gì đó nện trên ván gỗ bên người, theo sau đó một tiếng súng vang lên. Anh cẩn thận đứng lên, nhìn thấy Trương Hằng Tuệ đang đánh nhau cùng một Zombie hệ thực vật. Súng trong tay Trương Hằng Tuệ bị cuốn đi, cô liền rút dao găm trở tay cắm trên mặt Zombie. Zombie tru lên một tiếng, dây leo trong miệng lập tức thu hồi, Trương Hằng Tuệ lập tức lui lại thành hình chữ Z về phía sau. Một tiếng súng vang lên trúng ngay giữa trán Zombie, nó liền ngã xuống đất. Trương Hằng Tuệ nhặt súng từ trên mặt đất lên, đi đến bên người Zombie rút dao găm ra, hai ba lượt đã đào ra một viên hạt châu "Chắc là cấp ba." Cô làm việc ở cục quản lý bất động sản mấy tháng, thu hạt châu cũng nhiều hơn, cũng có thể bằng kinh nghiệm phán đoán được cấp bậc của hạt châu. "Ừm." "Đúng vậy." Ở nơi này, lười biếng ăn cơm trưa, cả người cũng thả lỏng không ít. Có tiếng động cơ xe nổ vang phá vỡ sự yên tĩnh của vùng này. Hai người thả chén xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bên trái. Năm chiếc xe kia không chút nào dừng lại chạy nhanh qua, hai người cứ tiếp tục ăn cơm. Chỉ là một lát sau, không chỉ du hành, ngay cả Trương Hằng Tuệ cũng nghe được tiếng bước chân sau lưng. Trương Hằng Tuệ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Du Hành bắt lấy tay cô, nói: "Chị, mì nở hết rồi, mau ăn đi." Hai mươi bước, mười chín bước... Hai người cho nhau một ánh mắt, nhanh chóng trở người, đồng thời rút súng bắn ra. Pằng pằng pằng! Một trận xạ kích dày đặc, tiếng phụ nữ hét lên thảm thiết. Đồng thời ngay chỗ Du Hành bọn hắn vốn ngồi kia bị đánh xuống hai luồng sấm sét, khiến chiếc nồi hồ lô bị lật tung lên. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p Thân hình một nam một nữ hiện ra. Du Hành bổ một phát súng vào đầu người phụ nữ thét lên đau đớn kia. Ngoài ý định chính là, người phụ nữ cơ bản không né tránh, cứ như vậy bị đánh gục rồi. "Các người là ai." Người đàn ông kêu lên sợ hãi, làm sao trong nháy mắt bọn hắn đã bị bại lộ rồi, người phụ nữ này đã bị bắn chết rồi? Hắn lập tức phẫn nộ: "Các người đền mạng!" Sấm sét mất trật tự không ngừng đánh xuống tấn công Du Hành, Du Hành trốn tránh cực nhanh, trước khi sấm sét đánh xuống anh dự đoán căn cứ theo thủ thế của người đàn ông, nên mỗi một phát đều tránh thoát được. Anh khổ luyện [Quy tắc chung kiện thể thuật], bây giờ đã có chút thành tựu rồi. Điều này chọc tức người đàn ông, hai tay hắn giơ lên, lôi điện trong tay không ngừng chớp động, xem xét chính là chuẩn bị ra đại chiêu. Nhưng lôi võng lớn còn chưa đánh xuống, hắn lại không thể tin quay đầu nhìn về phía bên trái, người phụ nữ bình thường sau khi lăn qua đó chưa từng động đậy, mặt không đổi sắc bắn phát súng thứ hai về phía hắn. Pằng! Sau đó cái gì hắn cũng không còn biết nữa rồi. "Đi mau!" Du Hành cực kỳ nhanh lấy hết đồ vật người đàn ông và người phụ nữ kia mang trên người, anh và Trương Hằng Tuệ rất nhanh nhét hết đồ đạc nấu cơm vào trong xe, một phát giẫm chân ga gào thét mà chạy đi. Quả nhiên qua hơn mười phút, đoàn xe xa xa đã trở lại rồi. Bọn hắn vẫn luôn đợi ở góc phía trước, nếu bọn hắn có người cường hóa thân thể thính lực gì đó... thì đã có thể nghe được tiếng súng trầm đục có gắn ống giảm thanh, thế nhưng bọn hắn không có. Đợi mười phút, người còn chưa trở lại, bên trong đoàn đội mơ hồ có mâu thuẫn bắt đầu líu ríu... cuối cùng trở về tìm người, chỉ tìm được hai thi thể mát lạnh. Cái này khiến bọn hắn bạo nổ rồi. Đây chính là trong đội dị năng giả tàng hình duy nhất và hệ lôi sức chiến đấu rất mạnh mẽ trong đội đây! Cứ chết như vậy sao?! Bọn hắn la hét muốn báo thù, thế nhưng đại lộ bốn phương thông thoáng, truy đuổi từ nơi nào đây? Cuối cùng đành không giải quyết được gì, tiếp tục đi về hướng khu vực an toàn Lục Đồng. "Trên người bọn họ có thật nhiều hạt châu." Thu hoạch của người phụ nữ kém hơn nhiều, hơn hai trăm viên hạt châu, không phải cấp hai thì chính là cấp ba, thậm chí không có cả một viên cấp bốn. Người đàn ông có hơn hai ngàn viên, ngoại trừ viên hạt châu cấp sáu kia, cấp năm cũng có mấy viên, cấp bốn vô cùng nhiều, sau đó đều là cấp hai và cấp ba. Quả thực là đại phú hào. "Bọn hắn không biết đã đánh cướp của bao nhiêu người." "Cuối cùng không phải thuộc về chúng ta sao?" "Đúng thế." Trương Hằng Tuệ lại vui mừng trở lại: "Em phải cất cho kỹ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]