Edit: Trang Nguyễn
Ngô Duyệt ngây ngốc ngồi ở đó, đợi đến lúc mặt trời lên cao, cô mới run lên vài cái, dường như mới tỉnh lại. Cô run lẩy bẩy bò xuống. Leo đến lầu sáu, leo đến trên cửa sổ, mấy người ngồi ở chỗ kia quay đầu lại nhìn cô, trên mặt hơi kinh ngạc, trong đó có hai người vội vàng đỡ cô xuống.
"Cô từ đâu đến đây hay sao?"
Ngô Duyệt không nói lời nào, cũng không nói cám ơn, đôi mắt đảo tới đảo lui tìm người nhà của mình.
"Anh tôi... bọn hắn đâu rồi?" Cô khàn khàn giọng hỏi.
Nhà bọn hắn cũng xme như nhân vật phong vân, người nhận thức cô cũng nhiều, cũng biết anh cô là ai. Có người chỉ vào một gian phòng nói: "Đang đợi Lôi lão đại bọn họ, đang họp đấy."
Ngô Duyệt không có tâm tư chờ đợi gì cả, chạy thẳng đến gõ cửa gian phòng Lôi lão đại.
Ngồi ở chỗ này, đều là người tầng năm, số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm người. Lầu bốn những người khác, ngoại trừ Ngô Duyệt một người đều không còn.
"Haiza."
Mẹ Trần Bính thở dài, lo lắng nhìn cánh cửa kia.
"Ngô Duyệt, cô đừng gõ nữa, bọn hắn có chuyện quan trọng cần làm, đừng không hiểu chuyện như vậy!"
"Trân Trân bị cướp đi rồi, chúng ta kế tiếp có thể làm sao chứ?"
"Có cướp trở lại không? Tôi thấy Trân Trân cũng bằng lòng đi đấy, anh xem cô ta đi cũng không quay đầu nhìn lại."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Đã có người giật mình nhỏ giọng hỏi: "Chị Trân Trân làm sao vậy?"
Người biết dăm ba câu, kể lại mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/456427/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.