Edit: Trang Nguyễn Du Hành càng thêm cảnh giác. Độ khó nhiệm vụ này là khó khăn, anh không tin trình độ Zombie bên ngoài giống như nhiệm vụ trước kia. Anh cẩn thận suy tính lại: anh có đủ đồ ăn. Bây giờ Zombie có khả năng đã xuất hiện ba ngày rồi, đi đến thành phố bên cạnh ngồi máy bay về nhà đã là chuyện không thể nào. Dựa vào chính mình trở về? Tuyệt đối không có khả năng. Bây giờ anh chỉ có thể dựa vào bản thân trước, có hợp với nhóm người nào hay không, đều dựa vào duyên phận. Tỉnh Thanh Hòa cách nơi này hơn ngàn dặm, anh cần xe. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p Đem tất cả việc phải làm liệt kê ra hết từng cái, anh đi đến bên cửa sổ, xốc màn lên nhìn xuống bên dưới, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, Zombie lắc lư trên đường. Trước nhà nghỉ đậu năm chiếc xe, trước cửa siêu thị đối diện dừng một chiếc SUV. Du Hành nghĩ nghĩ quyết định xuống lầu, trong trí nhớ Trương Hằng Viễn không rõ tình huống đóng quân của quân đội nước này, chắc hẳn không chú ý qua. Như vậy anh cũng không dám chờ mong đợi ở chỗ này chờ cứu viện. Tận thế ngày thứ ba, còn không phải thời điểm loạn nhất, trước tiên anh có thể lái xe chạy đi. Thời điểm loạn nhất, chính là lúc tất cả mọi người đều ra ngoài đi tìm đồ ăn, anh tranh tôi cướp. Anh đem tất cả mọi thứ đều bỏ vào nhẫn trữ vật, lại bỏ nhẫn trữ vật vào cách trữ vật hệ thống, cam đoan không lộ tý sơ hở nào. Lúc này bỏ mấy bịch bánh quy cùng hai chai nước vào trong ba lô đeo trên lưng, cầm lấy giá treo quần áo trong phòng. Giá treo quần áo này có ba chân, dài hai mét, chế phẩm inox, sức nặng lại không nhẹ. Lấy ra ứng phó Zombie miễn cưỡng cũng có thể được, anh định sau khi rời khỏi đây lại tìm kiếm vũ khí tiện tay. Anh ném giá đỡ xuống trước, ném giá đỡ xuống bãi cỏ, chỉ hấp dẫn một con Zombie, chỉ là nó lắc lư đến lại phát hiện không ăn được, lại lắc lư rời đi. Đợi trong chốc lát, một lúc sau anh mới leo ra cửa sổ, bò dọc theo ống nước đi xuống dưới. Anh đặc biệt chọn căn phòng này đấy, đúng lúc này phát huy công dụng. Thời điểm leo đến lầu hai, anh đối diện với một con Zombie trong phòng lầu hai, Zombie úp sấp trên cửa sổ thủy tinh tru lên, sờ không được anh liền vội vàng dùng đầu đập đập vào cửa sổ. Thế giới trước kia, chỉ có bị Zombie cắn mới bị biến thành Zombie, không biết thế giới này Zombie thế nào. Trong lòng Du Hành lên tinh thần một trăm phần trăm. Sau khi thuận lợi nhảy xuống đất, anh nhanh chóng nhặt lấy giá đỡ trên bãi cỏ, dùng sức đâm vào một con Zombie, sau đó nhìn về phía đối diện. Chiếc SUV kia vẫn còn, nhưng nơi cửa ra vào siêu thị đang mở ra, anh nhìn thấy bên trong có người. Chiếc xe kia có khả năng là của người bên trong. Anh không dám làm mọi chuyện phức tạp thêm, đành phải từ mấy chiếc xe bên người chọn lấy một chiếc, cạy mở khóa, nhét giá đỡ vào trong, ngồi vào đóng cửa lại. Vừa lúc con Zombie kia một lần nữa bò lên, bắt đầu đâm đầu vào. Anh khởi động xe, rẽ vào một hướng, căn cứ theo trí nhớ chọn một con đường lái ra ngoài. Trên đường, anh thuận lợi vơ vét một cửa hàng tạp hóa bị phá hỏng, lấp đầy toàn bộ nhẫn trữ vật của mình. Trong một ngày, anh đều hữu kinh vô hiểm vượt qua nơi Zombie tụ tập, nhưng vào lúc ban đêm, chậm chạp không tìm được nơi dừng chân. Xe cũng sắp hết xăng. Anh lục tìm bản hướng dẫn Trương Hằng Viễn chuẩn bị lịch trình du lịch trước kia, lật xem ở phía trên, trạm xăng dầu gần đây cũng không xa, lượng dầu còn lại cũng không đủ chèo chống. Quan trọng nhất là, ban đêm tuyệt đối không thể đi đường. Anh một thân một mình, nếu vô ý lái xe đi vào nơi dày đặc Zombie, thế thì nhất định phải chết. Anh dừng xe tiến vào một ngõ nhỏ, đeo ba lô trên lưng, lại nhanh chóng lui về phía sau nghiền nát Zombie phía sau, rồi mở cửa liền xông ra ngoài. Cũng không cầm giá đỡ kia, trực tiếp leo lên trần xe leo lên tường. Trên tường cắm đầy miểng thủy tinh đề phòng trộm cướp, tay anh bám vào đầy, máu huyết chảy ra càng thêm kích thích Zombie đuổi theo đằng sau. Có một con giẫm lên đồng bọn bò lên trần xe, cào về phía Du Hành. Du Hành không để ý đến đau đớn tiếp tục leo lên. Bên này tường vây là một cái sân, trong sân đang đậu một chiếc xe, trong phòng lóe lên ánh sáng ngọn nến, rõ ràng cho thấy bên trong có người. Thế thì cũng không có Zombie. Anh nhảy xuống, lăn một vòng ngay tại chỗ, miệng vết thường trên tay trên chân cọ trên cát đá rất đau đớn, nhưng cũng may tư thế tiếp đất rất tốt, không bị trẹo chân. "Ai đó?" "Có Zombie!" Tiếng bước chân từ trong nhà từ từ đi đến gần, Du Hành cảm nhận một luồng ánh sáng mạnh từ đèn pin chiếu thẳng đến, anh híp híp mắt, giơ tay lên. "Là người à!" "Là cướp? Bắt lại trước!" Du Hành phối hợp bị trói lại. "Tôi không phải trộm cướp, bởi vì trời tối không bỏ đuôi hết Zombie được, lúc này mới hoảng hốt chạy bừa vào đây, xe tôi đang ở bên ngoài tường, các người không tin có thể đi ra ngoài nhìn xem." "Đi xem!" Có người đi ra cửa, qua hai phút lại trở về, gật gật đầu. Trên người anh lại bị sờ soạng một lần, xác định không có đồ đạc gì như vũ khí, lúc này mới được cởi dây trói. Bàn tay của anh bị cát đá đâm vào có chút lở loét, đau muốn chết. "Xin lỗi rồi." Du Hành nghe một người đàn ông xin lỗi với anh, anh ngẩng đầu nhìn lại, là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, rất cao lớn, thoạt nhìn giống người đứng đầu. Anh lắc đầu: "Là tôi tự tiện xông vào, không trách được các người." Còn nói: "Tôi đi trước, tạm biệt." Anh định đi gần đây xem có nơi nào đặt chân không. Một người phụ nữ liền nói: "Em trai là người nơi nào thế?" "Tôi là sinh viên đại học thành phố S, đến nơi này du lịch." "Nếu không, cậu ở lại đây đi? Chúng tôi cũng đến du lịch, đều là người bên ngoài, đúng lúc này nên đồng tâm hiệp lực." Người phụ nữ nháy máy về phía những người khác, chỉ có một người phụ nữ khác cũng nói liên tục đúng vậy. Du Hành không trực tiếp tiếp nhận: "Hiện tại trời chiều rồi, ngày mai rồi nói sau." "Vậy được!" Ngược lại người phụ nữ rất sảng khoái: "Tôi tên Trần Tuyết Lị, ngày mai gặp lại!" Sau khi Du Hành rời khỏi đây, những người khác trong phòng nghi ngờ nói: "Tại sao phải mời hắn gia nhập chúng ta?" Trần Tuyết Lệ cười nói: "Một mình cậu ấy dám đi ra ngoài, tuyệt không phải kẻ nhát gan. Tay bị thương thành như thế cũng không kêu một tiếng, tôi cảm thấy cậu ấy rất không tệ. Ngày mai không phải chúng ta nói muốn đi nơi đó ư, nhiều người thêm một phần sức mạnh. Anh Đình cũng thấy không tồi mà, bằng không anh ấy nhất định ngăn cản tôi rồi." Âu Đình liền nở nụ cười. Âu Nguyệt bĩu môi nói: "Các người nhìn trúng hắn, hắn không nhất định nhìn trúng chúng ta đâu." "Được rồi, Nguyệt Nguyệt, một nhóm người chúng ta đều ở đây, người ta không thể cẩn thận một chút sao?" Trần Tuyết Lệ cười nói: "Cậu ta như vậy tôi càng cảm thấy cậu ta không tệ." Tám người bọn họ đều làm chung một công ty, nhân dịp ngày nghỉ tổ chức đi du lịch, không nghĩ đến gặp phải chuyện này, bị nhốt trong căn nhà này đã hai ngày, bọn hắn định ngày mai đi ra siêu thị đầu phố lấy đồ ăn. Cửa nhà đang khóa, sau khi mở cửa hai con Zombie liền nhào đầu về phía trước, Du Hành ngăn trở từng con, nắm lấy cây chổi bên cạnh cửa vung mạnh qua, miễn miễn cưỡng cưỡng giải quyết hai còn Zombie. Sau khi vào nhà anh nghe được âm thanh gõ cửa, chắc hẳn trong phòng vẫn còn một con. Anh lục lọi tìm một cái bàn, dời qua đó ngăn chặn ở cửa. Lúc này mới ngồi dưới đất, lấy ra ngọn nến đốt lên, đổ đèn cầy xuống mặt đất, rồi đặt ngọn nến lên trên cố định lại. Tay anh đã tối đen như mực, thật sự quá bẩn rồi, anh lấy ra một chai nước khoáng, đi đến nhà vệ sinh rửa tay hai lần, sau đó dưới ánh nến lấy hạt cát ra, làm xong khiến anh ra một đầu mồ hôi lạnh. Thoa thuốc xong dùng băng gạc dán lên rồi dùng bông băng quấn lại, lúc này mới xem như xong. Du Hành bắt đầu suy xét về nhóm người vừa gặp kia, trong đó có lời đề nghị của Trần Tuyết Lệ. Vừa rồi anh nhìn sơ qua, nhóm bọn hắn có bảy tám người, còn mời mình vào nhóm, nhất định muốn làm gì đấy cần nhân thủ. Vào thế đạo bây giờ, không có bữa cơm miễn phí, nhất định nhìn trúng năng lực của mình. Nhưng có điểm đáng giá để người khác nhìn trúng, đối với bản thân mà nói cũng không nhất định là chuyện xấu. Anh quyết định tạm thời gia nhập vào nhóm này, chí ít còn có bạn. Là thật tâm muốn tiếp nhận anh kề vai chiến đấu, hay chỉ muốn tìm một cái pháo hôi, ngày mai sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng. Anh bưng ngọn nến đi vào phòng bếp, vòi nước vẫn còn nước, nhưng anh không dám nấu cơm, tính toán đợi một chút lấy nước tắm rửa. Thùng đựng gạo cùng khí gas đều vẫn còn, Du Hành dùng nước khoảng rửa sơ qua một lần, bắt đầu nấu cơm. Đáng tiếc tủ lạnh bị cúp điện, anh sờ lên bên trong, chắc mới mất điện chưa đến một ngày, nhưng vì trời nóng đồ vật bên trong cũng hư hết rồi. Anh tìm trong được trong tủ một lô trứng gà, việc mừng, anh luộc hết toàn bộ để trong chén cho nguội, định ngày mai mang theo ăn trên đường. Đợi khi cơm chín, anh lột hai quả trứng chấm xì dầu ăn với cơm, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vội vàng uống một ngụm nước lớn. Cơm canh còn lại ăn với dưa muối cho xong. Ăn xong liền mệt rã rời, anh đặt đồng hồ báo thức, liên tục kiểm tra cửa sổ định ngủ trong phòng khách. Anh không quản Zombie trong phòng ngủ, ngẫu nhiên đụng cửa cũng tốt để anh ngủ không quá sâu. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p Một giấc ngủ đủ, đã hơn bảy giờ, trời đã sáng rồi. Anh lại nấu cơm, không biết còn có thể về đây hay không, dứt khoát nấu luôn cơm trưa. Nếu không phải thời gian trong nhẫn trữ vật cũng như bên ngoài, không cách nào giữ tươi, anh hận không thể nấu hết toàn bộ gạo trong thùng rồi mang đi luôn. Gạo còn lại bị anh thu vào nhẫn trữ vật, bình dưa muối lớn kia cũng không ngoại lệ. Sau khi ăn xong anh đi dạo trong phòng, tìm kiếm được một chiếc đèn pin, keo dán cùng mấy bao khăn tay chưa mở, đều là đồ vật dùng được, anh đều nhét vào trong ba lô. Du Hành đột nhiên nở nụ cười, chính mình có thói quen tiết kiệm đến từng giọt cuối cùng đã không thể sửa được, đều là do thiếu hụt vật tư quá nhiều, thấy cái gì cũng đều nghĩ sau này có lẽ dùng được, ước gì lấy được hết toàn bộ. Anh còn tìm kiếm được quần áo tay dài, sau khi mặc lên còn dùng keo dán trên quân ào, bao bọc một tầng dầy trên đầu cánh tay, như vậy không dễ dàng bị Zombie cắn nát da, sau đó lại mặc lên một chiếc áo khoác. Đi đứng cũng như thế này. Cuối cùng lại dùng một chiếc khăn quàng cổ quàng một vòng quanh cổ. Mặc xong vô cùng nóng, nhưng Du Hành vẫn chịu được. Sau khi thu dọn xong, anh theo đường cũ tìm đến căn nhà tối hôm qua, trong sân có ba người đàn ông, một người đứng trên trần xe nhìn ra bên ngoài, hai người đang loay hoay xe, nhìn thấy anh, đều gật gật đầu với anh, một người trong đó nói: "Cậu đã đến rồi?" Nghe giọng nói, là người đàn ông tối hôm qua nói xin lỗi với anh, Du Hành liền gật đầu với hắn: "Tôi suy nghĩ rồi, nhiều người nhiều sức mạnh, muốn tạm thời kết nhóm với các anh. Hôm nay các anh, có hoạt động gì sao?" Âu Đình liền nở nụ cười, cảm thấy chàng trai trẻ mặt búng ra sữa này, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng tâm nhãn không ít: "Vừa lúc, hôm nay chúng tôi muốn đi siêu thị đầu phố lấy đồ ăn, nếu thành công, chúng ta liền trực tiếp ra khỏi thành phố." Ra khỏi thành phố? Trái tim Du Hành khẽ động, chuyện này khớp với kế hoạch của anh rồi, anh cũng không hỏi sau khi ra khỏi thành phố đi đến nơi nào, chuyện đó đợi ra khỏi thành phố rồi nói sau. Vì vậy cười rộ lên: "Đúng là vừa lúc." Về sau mọi người liền tự giới thiệu, bọn hắn có tám người, hai anh em Âu Đình cùng Âu Nguyệt, Trần Tuyết Lệ, Quan Hà, Trương Mai, Triệu Nguyên Thông, Lưu Hải Triều, cùng Lô Trấn Viễn, bốn nam bốn nữ. Ngoại trừ Âu Nguyệt, đều là đồng nghiệp cùng một công ty, quan hệ bình thường cũng tốt, cùng nhau hẹn đi du lịch ở đây. Trong sân có hai chiếc xe, đều là SUV, bọn họ tự lái xe đến đây, đều là xe thuê. Trước khi xuất phát, mỗi người đều cầm lấy vũ khí của mình, gậy gộc dao phay cây chổi gì cũng đều có: "Các người, đã giết qua Zombie chưa?" Du Hành nhìn thấy ngoại trừ Âu Đình, Triệu Nguyên Thông cùng Lưu Hải Triều, tư thế cầm vũ khí tự nhiên hơn, những người khác đều là bộ dáng không quen. Trần Tuyết Lệ cười cười: "Bọn anh Âu đã từng giết qua, ngược lại chúng tôi được bắt một con luyện tập qua." Là Âu Đình đặc biệt mở cửa dẫn dụ một con đến, nhưng khi đó chỉ có cô tiến lên đánh vài cái, nói đến kinh nghiệm thật sự không có. Du Hành đã hiểu, nhưng vừa mới đầu không có dũng khí đối mặt Zombie cũng là bình thường, chỉ cần về sau cố lấy dũng khí ra là được. "Các ngưười có biết lúc nào Zombie xuất hiện không? Lúc ấy thân thể tôi không thoải mái nằm suốt hai ngày, tỉnh lại đã như vậy rồi." Trần Tuyết Lệ kinh ngạc nhìn anh, nói: "Chính là đêm mùng 4, chúng tôi ngủ trong nhà nghỉ... trong phòng bọn anh Âu có một nam đồng nghiệp chúng tôi bị biến thành Zombie, cắn một người khác... Vốn chúng tôi có mười người đấy." "Bị Zombie cắn sẽ biến thành Zombie?" Trong lòng Trần Tuyết Lệ đầy ưu tư: "Đúng vậy, cậu cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên bị cắn." Thời điểm xuất phát, Âu Đình lái một xe, Triệu Nguyên Thông lái một xe, những người khác chia nhau lên trong ngồi hai chiếc xe đó. Du Hành ngồi trên xe Âu Đình lái, Trần Tuyết Lệ cũng ngồi đó, nhỏ giọng nói với anh một vài tình huống: "Siêu thị đó là siêu thị lớn nhất gần đây, nhưng cửa nơi đó luôn mở, bên trong có không ít Zombie, chẳng qua nếu chúng ta có thể thành công, đồ vật bên trong đủ cho chúng ta ăn rồi." "Vì sao không đi cổng đóng của siêu thị?" Vẻ mặt Âu Nguyệt kinh ngạc: "Đây không phải giống ăn trộm sao?" Ngược lại Du Hành không biết nói gì nữa. Đến chỗ mục tiêu, nhóm bọn hắn chắc hẳn đã bàn bạc xong, lái xe thẳng vào trong, lập tức xuống xe đóng cửa lại. Cổng này là đẩy ra bên ngoài đấy, Zombie đập cửa không vào được, cứ như vậy chặn bên ngoài Zombie. "Mau mau!" Sau khi xuống xe, Âu Đình lập tức huy động dao phay trong tay, một đao chém bay đầu Zombie, Triệu Nguyên Thông cũng như thế, sức lực hắn lớn, cây gậy trong tay thoáng chốc đập nát đầu Zombie. Âu Nguyệt phát ra tiếng thét nhỏ, càng không ngừng lùi về về phía sau, cây gậy trong tay không ngừng run rẩy. Âu Đình gọi cô: "Nguyệt Nguyệt, nhanh đi theo anh!" Cô trực tiếp chạy thẳng lên xe đóng cửa lại. Âu Đình thở dài một hơi. Trần Tuyết Lệ phối hợp cùng một chỗ với Quan Hà, hợp lực đánh chết một con Zombie, Trương Mai lập tức đi theo bên người Lưu Hải Triều và Lô Trấn Viễn, vẫn luôn không ra tay. Zombie ở lầu một trong siêu thị, có khoảng chừng hai mươi mấy con, Du Hành giữ vững tinh thần, trái tránh phải tránh, dùng con dao phay lấy từ phòng bếp nhà kia từng dao chém xuống, từ từ anh tìm lại cảm xúc giết Zombie trước kia, càng thêm thuận buồm xuôi gió. Anh không phải người giết nhiều Zombie nhất, nhưng lại là người bị thương ít nhất. "Nguyệt Nguyệt, ra được rồi." Âu Đình hô. Âu Nguyệt mới nhút nhát mở cửa đi đến, dưới chân cô đột nhiên có một con Zombie động, bắt được chân cô, đầu hướng về chân cô há to miệng cắn. "Cẩn thận!" "A!" Âu Nguyệt cúi đầu xem xét, lập tức kêu ra tiếng, thân thể lung lay sắp đổ. "Anh, có phải em sắp chết rồi không? Em sắp biến thành Zombie sao? Em không muốn, em sợ!" "Trước ôm Nguyệt Nguyệt sang bên cạnh, trên mặt đất chỗ này đều là Zombie." Trần Tuyết Lệ nói. Mà sau khi Âu Nguyệt khóc lóc rất nhanh đã rơi vào hôn mê. "Cái này giống hệt lúc lão Đào bị cắn đấy..." Lô Trấn Viễn trầm mặt nói. Lão Đào chính là đồng nghiệp bị cắn kia, cũng kêu thảm thiết vài tiếng rồi ngất xỉu, rất nhanh đã biến thành Zombie. Người trong siêu thị làm sao không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lô Trấn Viễn: Âu Nguyệt sắp biến Zombie rồi. Đôi mắt Âu Đình đều đỏ, ôm Âu Nguyệt không chịu buông tay: "Con bé mới mười tám tuổi, mới mười tám tuổi..." Lô Trấn Viễn đành cảnh giác cầm vũ khí, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Âu Nguyệt, Du Hành cũng không gần giống như vậy. "Mau vào! Bên trong không có Zombie!" Bầu không khí bi thương bị một trận ầm ĩ đánh nát, Du Hành nhìn lại, thấy nhiều người kéo cửa chạy vào. Đi vào là bốn người đàn ông, không nói hai lời bắt đầu vơ vét đồ đạc trên các khay chứa đồ, trong nháy mắt đã tràn đầy túi. Lưu Hải Triều giận dữ: "Bọn mày làm cái gì vậy!" Mấy người đàn ông kia đều không mở miệng nói, lại lấy túi ra tiếp tục vơ vét đồ đạc. Trương Mai nhỏ giọng nói: "Đồ đạc đều bị bọn hắn lấy hết rồi." Bọn hắn liều mạng đánh hạ siêu thị, ngay cả Âu Nguyệt cũng bị thương, những người này trực tiếp đến hớt tay trên, quả thật khinh người quá đáng. "Chúng ta cũng nhanh lên!" Lưu Hải Triều chạy tới, Du Hành cũng đi theo, lấy xuống những thứ mình nhìn trúng. Mà trong bốn người đàn ông bên kia, có một người hô lớn: "Anh Đại Sơn, em về trước cất mấy thứ này! Lại bảo tất cả mọi người đến!" "Đi nhanh đi!" Đây là có ý kéo cả đại đội đến à? Lưu Hại Triều tức muốn chết, lúc bọn hắn liều chết liều sống, những kẻ này ẩn núp nhìn xem, bây giờ thấy siêu thị an toàn, liền kéo nhau đến, thật sự không biết xấu hổ! Lô Trấn Viễn cũng sốt ruột, hắn nói với Âu Đình: "Nếu không chúng ta trói Nguyệt Nguyệt lại trước! Chúng ta lại không qua hỗ trợ, vất vất vả vả như vậy kết quả lại không lấy được cái gì mất." Bọn họắn định ra khỏi thành phố đấy, một lần đến siêu thị nhiều khó khăn thế này, nếu lúc này không bổ sung đồ ăn cho sung túc, tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn. Trong lòng Âu Đình có bi có oán, em gái của hắn... Sống chết không rõ, bọn hắn lại chỉ nhớ thương đồ ăn, ăn! Hắn khoát khoát tay: "Chính anh tự đi qua đó đi!" Lô Trấn Viễn nhìn không thấy nét mặt của hắn, nhưng cũng biết an ủi cũng vô dụng, liền dặn dò hắn: "Chính anh cẩn thận một chút!" Sau đó bay nhanh đến hỗ trợ thu đồ đạc, những người khác bắt đầu chuyển động, khuân đồ lên xe đẩy, chứa đầy ba lô... Rất nhanh bên ngoài lại kéo đến không ít người, đưa tới rất nhiều Zombie chất đống ở cửa ra vào. Du Hành nơi này được bảo tồn rất tốt, còn không bị người kéo vào siêu thị lục soát, Du Hành liền nhanh chóng mua bốn chiếc nhẫn 8m3, cơ hội này rất hiếm có! Đợi sau khi phát hiện có người đi vào nữa, anh theo Lưu Hải Triều chạy tới. Siêu thị này rất lớn, lầu một đều chứa đầy container. Anh chọn những nơi khác hẳn người khác, phụ giúp đẩy xe đẩy bắt đầu chứa đồ vật, chỉ là đa phần chuyền vào trong nhẫn trữ vậy của mình. Anh không giống ruồi không đầu chạy tán loạn, đến trước một kệ chừa đồ, nếu đồ đạc không tồi anh liền lấy một lượng lớn. Dù sao ở chỗ này có hai nhóm người, ai nhanh tay lấy trước. Thậm chí có một loạt kệ đều chứa đồ uống, phía dưới chất đầy thùng sữa bò, thứ này quá nặng, tạm thời không có người lấy, anh lập tức chứa đầy một chiếc nhẫn. Một loạt khay chứa đồ xếp đầy mì ăn liền, anh cũng không lấy những gói lẻ lẻ kia, trực tiếp nhìn chằm chằm vào vào bao lớn khuyến mãi, nhanh tay lẹ mắt ném vào nhẫn trữ vật hai mươi mấy bao. Đợi một người đàn ông đẩy xe đẩy đến nhìn thấy anh, cũng đi theo vội vàng lấy đi, anh liền ném mì ăn liền lên xe đẩy che dấu đi qua. Chỉ là sau đó người đến càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người đều tranh giành lấy, anh cũng không dám lấy đồ vật lớn, chỉ lén lút thừa dịp loạn nhập cư trái phép, cuối cùng đi vào khu gia vị chưa có người đến lấy, lấy rất nhiều dầu muối tương dấm chua, đặc biệt là muối, bất cứ lúc nào đều không thể thiếu. Bên này còn có rất nhiều lạp xưởng hút chân không, các loại chân gà cay, anh cũng thuận tay cầm một tí. Bên cạnh chồng chất hai bao bạo lớn, cũng không quản loại gạo gì, núp ở phía sau hớn hở lấy hơn mười bao. Lúc này, siêu thị đã rất nhiều người, Du Hành cảm thấy chắc hẳn người quanh đây đều đã kéo đến hết rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p Anh trực tiếp buông tha lầu một, đẩy xe đẩy sang bên cạnh Trương Mai để cô ấy sửa sang lại, chính mình lén lút chạy lên lầu hai. Lầu hai chỉ có một con Zombie, sau khi anh giải quyết xong liền bắt đầu lấy đồ đạc. Siêu thị này chỉ có hai tầng, lầu một thực phẩm, lầu hai là đồ dùng sinh hoạt. Tận thế sơ kỳ đồ ăn là trân quý nhất, thế nhưng đến trung kỳ và hậu kỳ những đồ dùng cuộc sống này càng thêm trân quý, dù sao lúc đó bắt đầu xây dựng từng căn cứ, mặc dù có đồ ăn cũng không có cách nào ăn ngon, nhưng tóm lại vẫn ăn no bụng là được. Nhưng lúc đó, đủ loại nhà xưởng không khôi phục sản suất, mà lúc đầu mọi người vơ vét khắp nơi, bình thường chỉ lấy đồ ăn, không quá coi trọng đồ dùng sinh hoạt. Dẫn đến sau này đồ dùng sinh hoạt thiếu hụt rất nhiều, vô cùng trân quý. Anh nghĩ, sau này dùng những nước hoa này đi đổi sách, chắc chắn thu lại lợi nhuận không tồi. Dù sao trước khi khôi phục trường học như trước kia, thì sách là thứ không đáng giá nhất. Sau này có cơ hội đến tiệm vàng bạc trang sức, những châu báu kia vào hậu kỳ cũng vô cùng đáng giá đấy. Tiếp theo anh nhìn trúng xà phòng, loại này có thể để được nhiều năm, chính anh cũng đang dùng, những thứ khác như khăn thơm... thậm chí băng vệ sinh phụ nữ, mặt anh cũng không đổi sắc lấy đi hết. Anh ở trên lầu, nhét đầy toàn bộ nhẫn trữ vật, vẫn không có ai lên lầu hai. Điều này ở sơ kỳ tận thế rất bình thường. Nhìn trúng nhiều đồ đạc như vậy, Du Hành không nỡ bỏ, lại mua hai chiếc nhẫn bắt đầu chứa quần áo, đáng tiếc đều là áo ngắn tay, anh lấy đều là áo chui đầu quần dài, còn trọng điểm cầm rất nhiều quần lót, nam nữ đều có. "Trương Hằng Viễn!" Dưới lầu có người gọi anh, anh mới giật mình chính mình ngây người ở lầu hai đã hơn nửa giờ, vội vàng chạy xuống lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]