Edit: Trang Nguyễn 
Lý Lệ được nhà họ Ngũ tiếp nhẫn, Vương Tự Dũng lại chen không lọt. Hắn bị lợi dụng rồi! Hắn hạ thuốc trong bữa sáng, giúp bọn Từ Hạo lấy được chìa khóa nhà kho, bọn hắn lại vứt hắn sang một bên. Mỗi ngày chỉ có ba bữa cơm ở nhà hàng, lúc này mọi người nhà họ Từ chuyển lên trên lầu hết, hắn vẫn còn ở tầng sáu. 
Bị bỏ lại khiến hắn rất sợ hãi. 
Người dưới lầu bị động tĩnh của người họ Từ khiến cho bọn hắn cũng rất căng thẳng, không hẹn mà cùng thu dọn đồ đạc chuyển lên trên. Tầng mười và mười một đã ở đầy rồi, ở tầng tám, tầng chín cũng được, càng cao càng tốt. Thậm chí có người trực tiếp lên hành lang tầng mười, tầng mười một ở. 
Mới qua hai ngày, mấy tầng trên đều chướng khí mù mịt. 
Vương Tự Dũng bị lưu lại phía dưới, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Hắn đi lên đòi hỏi, lại bị tùy tùy tiện tiện cho cháo loãng đuổi xuống. Hắn bắt đầu hoài niệm khởi thời gian có bọn Ngô Xuân Nghiên. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn chạy đến gian phòng giam giữ bọn người Ngô Xuân Nghiên, phá cửa thả người ra. 
Tầng sáu chỉ còn gian phòng này có người, mà người thôn họ Từ hai ngày qua đã hoàn toàn không xuống lầu rồi, không có người ngăn cản, không nghĩ đến cứ như vậy để hắn thành công. 
Ngô Xuân Nghiên bọn hắn trước đó đều oán hận Vương Tự Dũng, nói hắn ăn cây táo, rào cây sung vong ân phụ nghĩa, nhưng bây giờ hắn cứu bọn họ ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/456406/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.