🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Trang Nguyễn
Trải qua một ngày ầm ĩ, ngay cả tầng mười một cũng có người tiến vào, vốn hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, chỉ là động tĩnh chuyển đồ, âm thanh ma sát thật sự quá lớn, trong phòng Du Hành đều nghe thấy được.
Đến buổi chiều, mấy người Ngô Xuân Nghiên đang kiểm kê thu hoạch hôm nay trong kho hàng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng.
"Nếu còn có người đến nữa thì tốt rồi." Trang Tiểu Yến vui vẻ nói: "Một ít thức ăn này, đủ cho chúng ta ăn nửa năm đấy!"
Bọn hắn báo chi phí ăn ở không cao, thế nhưng có nhiều người không trả nổi! Tuy mới đầu có người không muốn trả tiền thuê phòng muốn ở không, thế nhưng người đằng trước đến trước, đã thanh toán tiền thuê nên họ không chấp nhận, nên cũng không cần bọn hắn ra tay, đã có người ra mặt giúp đỡ áp chế. Cuối cùng thuận lợi thu đủ đồ ăn, mỗi một nhà đều được phát một chiếc chìa khóa.
Mặc dù có mấy gia đình thật sự đáng ghét, thoáng chút lại muốn khăn mặt, muốn ra giường.... nhưng thu hoạch khả quan đấy, dù cho mệt mỏi chút ít cũng vui vẻ.
Quan trọng nhất là, bọn hắn thuê thời hạn một tháng.
"Nhà họ Ngũ cho gì mà ít đồ quá, đã vậy còn ở vô thời hạn, chúng ta quá thua lỗ." Trần Xảo nói. Có so sánh liền có bất mãn, những lời này vừa nói ra, ngay cả Liễu Quốc Huy bùn nhão cũng hiếm khi cảm thấy Trần Xảo nói đúng.
Ngô Xuân Nghiên nói: "Chúng ta đều đã nói xong rồi, để cho bọn hắn ở đến khi quản lý khách sạn về, rồi khách sạn khai trương lần nữa mới thôi. Làm kinh doanh phải giữ chữ tín."
"Như vậy quá dễ dàng cho bọn hắn rồi?" Trần Xảo vẫn nhớ thương sữa bột đấy: "Lấy thêm một lon sữa bột nữa cũng được mà." Cô lầm bầm.
Ngô Xuân Nghiên trừng mắt nhìn cô ta, Trần Xảo thoáng chốc thành thật. Trang Tiểu Yến nhìn trái nhìn phải, không biết hai người này có bí mật gì nữa đây.
Bên ngoài có người đang gọi bọn họ, Ngô Xuân Nghiên nói: "Các người đi ra ngoài trước, nhìn xem có chuyện gì."
Đột nhiên tiến vào ở nhiều người như vậy, đều có đủ các yêu cầu, bốn người bận đến nửa đêm mới tạm ngưng.
Rốt cuộc động tĩnh bên cạnh cũng biến mất, Du Hành thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới đi ngủ.
"Bang bang!" Chỉ là vừa ngủ, anh đã bị tiếng đập cửa đánh thức, Du Hành cảnh giác đứng lên, nghe được có người chuyển động tay nắm cửa.
Trong đêm quá mức yên tĩnh, anh có thể nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Tôi đã nói rồi, vẫn phải đi xuống lầu tìm những nhân viên phục vụ kia, những phòng này bình thường đều khóa mà, làm sao có thể mở được?"
"Này! Không phải tôi muốn tiết kiệm thời gian sao! Nếu có thể mở liền có thể lấy chăn mền rồi! Lạnh rét run cả người, anh không nhớ rõ nhân viên phục vụ nói bọn hắn ở một tầng kia à?"
"Hình như tầng năm và tầng sáu... Đã quên có phải cùng một phòng hay không."
"Đi một chút, cứ tìm từng phòng đi."
Du Hành dở khóc dở cười, dưới lầu những người khác cũng bị tai họa. Thở dài, chính mình lại ngủ không được nữa. Nhiệm vụ trước anh nhập ngũ, sau đó nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ, ngủ cũng không dám ngủ say lúc nào cũng có khả năng Zombie xuất hiện, nên anh mang theo sự cảnh giác đến nơi này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh nghe động tĩnh bên ngoài, xoay người liền không nghe gì nữa, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân ngủ rất say. Anh không khỏi có chút hâm mộ. Trương Thao nói muốn cùng anh thay phiên ngủ ghế sô pha, đêm nay anh ngủ giường. Đáng tiếc bây giờ không buồn ngủ chút nào.
Anh mặc xong quần áo, kéo bức màn mở ra cửa sổ, một luồng hàn khí cực lạnh đập vào mặt. Tiếng mưa bị ngăn cách vang lên bên tai, bên ngoài sấm sét vang dội, mây đen cuồn cuộn, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Cũng không biết ngày mai lúc rời giường, mực nước dâng lên bao nhiêu.
Tuy ở tầng mười một, có ngập thế nào cũng không ngập đến đây -- nếu như ngập đến, thế thì thật sự không sống nổi nữa rồi. Nhưng trời mưa to cộng thêm nhiệt độ thấp, hoàn toàn không thể đi ra ngoài tìm đồ ăn. Đồ ăn ăn hết ba tháng cũng sẽ hết, đến lúc đó làm sao bây giờ? Lúc đó trật tự sản xuất có thể khôi phục sao?
Những điều này đều không thể nào biết được.
"Anh! Anh Trương!" Ngũ Thường Hân bị giật mình sực tỉnh, khinh hoảng gọi người.
Du Hành cùng Trương Thao vội vã chạy đến gian phòng Ngũ Thường Hân: "Sao vậy?"
"Anh, bên ngoài là tiếng gì, quá dọa người rồi." Ngũ Thường Hân nhìn thấy người thân, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.
"Anh đi xem."
"Anh trông Tiểu Hân."
Du Hành mặc thêm quần áo dày, giơ đèn pin đi xuống. Tiếng khóc từ tầng năm truyền đến đấy, tiếng khóc người phụ nữ thật sự quá mức thê thảm, bên cạnh tiếng khóc còn có tiếng gọi tên.
"Làm sao vậy?" Du Hành nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên đứng bên cạnh, đi qua hỏi.
Ngô Xuân Nghiên cũng khoác thêm áo khoác, nhìn ra dáng vẻ vội vàng chạy đến đây: "Đứa trẻ nhà này không còn nữa."
Du Hành cũng nghe bên cạnh có tiếng nói chuyện lớn tiếng của người đàn ông, nghe như đồ gà mờ gõ cửa trên phòng anh.
"Tôi chỉ là muốn tìm nhân viên phục vụ, gõ nhầm cửa thôi. Không nghĩ đến người nhà này ngủ say như chết, đứa nhỏ bị sốt cao cũng không biết... mở cửa cho tôi! Tôi vừa đi vào, bên trong đã có tiếng kêu to, dọa tôi hết hồn... Xui!"
"Con ơi! Con của mẹ!"
Người bị đánh thức càng ngày càng nhiều, đều đến tầng năm vây xem.
"Ôi như thế nào lại thảm như vậy?"
"Có phải hôm nay ngâm nước quá lâu hay không?"
"Chắc là vậy, nước này lạnh lắm, đứa nhỏ làm sao chịu nổi!"
"Cha mẹ nhà này cũng quá vô tâm rồi, lại ngủ say quá ngay cả con mình phát sốt cũng không hay biết."
"Suỵt!" Có người ngăn lại, người ta khóc thảm thiết như vậy, cũng đừng nói những lời đâm tim như thế chứ, đây không phải làm cho cha mẹ nhà người ta thê thảm hơn sao?
Có người biết chuyện lại trách cứ: "Haiza, trời đang rất lạnh lại bơi trong nước một vòng, đứa nhỏ làm sao chịu được, anh cũng không thể nuông chiều để cho đứa trẻ xuống nước chứ!"
Người phụ nữ ngừng khóc, kinh nghi kêu to: "Bảo nhi của tôi bơi dưới nước?! Làm sao có thể, tôi đặt con trong thau, để cho cha nó đẩy nó sang khách sạn mà, cái thau kia sâu như vậy, thằng bé không có khả năng xuống nước!"
Cũng bởi vì đứa nhỏ biết bơi, cô lo lắng đứa nhỏ hiếu động thích chơi, nên mới đặc biệt tìm cái thau sâu nhất trong nhà để cho con mình ngồi trong đó.
"Thế... Tôi xác thật nhìn thấy mà, chồng cô còn ở bên cạnh nữa, tôi không có khả năng nhìn lầm, là con cô đấy, bơi bơi lội lội trong nước mà."
Người phụ nữ cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy chồng của mình, ôm đứa con do tiểu tam kia sinh dỗ dành, đứa nhỏ kia như bị chấn kinh, khóc đến thảm thiết, chồng cô đau lòng dụ dỗ, dường như đã quên mất con ruột của bọn họ đang nằm trên giường này thân thể đã cứng ngắc.
"Ah! Vương Tự Dũng tôi liều mạng với anh!" Người phụ nữ bổ nhao qua cắn xé.
"Ai ai! Lý Lệ, cô nổi điên gì vậy! Buông tay!"
"Mày hại con tao! Tao muốn mày đền mạng!!!"
Mẹ chồng nhà này cũng tiến đến tham dự vào, tình cảnh hỗn loạn một bầy.
Mỗi người thổn thức không thôi, có người tò mò hỏi người biết chuyện kia: "Đây là chuyện gì?"
Người biết chuyện kia cũng không biết mình nói ra chuyện lại dẫn đến kết quả như vậy, trong lòng quả thật có chút hối hận, sớm biết như vậy, cô nên đi qua ôm đứa nhỏ lên, có lẽ thời gian xuống nước ít hơn, người vẫn còn? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Cô cũng hiểu người chồng nhà kia đáng hận, nên nói ra hết tất cả những gì mình biết.
Thì ra người chồng nhà này có nhân tình, sinh đứa bé cho hắn, đứa nhỏ này lại cùng tháng cùng năm sinh với đứa con của người vợ chính, chuyện này đã tuôn ra vào mấy tháng trước, người phụ nữ kia đói bụng sắp chết ôm đứa nhỏ tiến vào, lúc này cái nhà đó bạo phát đại chiến.
"Tôi là hàng xóm nhà này, người vợ tâm địa tốt, đuổi người phụ nữ kia đi, để lại đứa nhỏ."
Nghe người hàng xóm này nói, người đàn ông kia nhu nhược, trước kia mọi việc trong nhà đều dựa vào người vợ kiếm tiền nuôi gia đình, sau khi nạn hạn hán xảy ra cũng dựa vào người vợ ra ngoài tìm đồ ăn về.
"Nào biết đâu hắn sẽ để đứa nhỏ xuống nước?"
"Bảo nhi muốn xuống, anh cũng ngăn không được!" Người đàn ông giải thích: "Nó vẫn luôn không nghe lời như Bối Bối, cô xem Bối Bối, bảo nó không được động, ngay cả trong chậu nó cũng không nhúc nhích đấy."
Những... lời giải thích này... tựa như khóe tim người phụ nữ. Lần đầu tiên cô hận đứa nhỏ vô tội này, là do nó khiến chồng cô sinh ra ý niệm không chính đáng.
Cũng hận chính mình! Vì sao lại vì những thứ đồ ăn kia... vì cái gọi khẩu phần lương thực của một nhà năm miệng, quá bận rộn không thể tự tay chăm sóc con mình.
Người phụ nữ bùng nổ, cầm lấy cây chổi phía sau cánh cửa liền đánh người, ngay cả mẹ chồng cô cũng không buông tha. Đám người nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi người đàn ông và bà mẹ chồng đều bị đuổi ra khỏi cửa, cánh cửa bị lực mạnh đóng sập lại, mọi người đều chưa khôi phục lại tinh thần.
Du Hành xem hết trận khôi hài này, thổn thức đi trở về. Sau lưng lại vang lên tiếng khóc của người phụ nữ, còn có tiếng mắng ngoài mạnh trong yếu của người đàn ông, cũng có tiếng khóc của đứa nhỏ.
Nhìn hai vợ chồng này... Anh nhớ đến cha mẹ của mình, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy cha mẹ cãi nhau, hai người làm việc đều bàn bạc với nhau, hòa hòa mỹ mỹ. Từ nhỏ cho đến lớn, trong cuộc sống của anh vẫn luôn không biết cái gì là phiền não.
Anh dừng bước lại, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ. Những ký ức kia, anh thậm chí cảm thấy có chút mơ hồ. Vào lúc này anh vẫn luôn khắc chế ý nghĩ muốn trở về như cỏ dại không ngừng lan tràn trong suy nghĩ của anh. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh vội vã đi, trốn vào một góc phòng gọi RT9009. 
"Lúc nào tôi có thể trở về?"
"Thật ra bình thường [Kí Chủ] hoàn thành một nhiệm vụ, liền có cơ hội trở về một lần."
"Thế sao lúc trước mi không nói cho tôi biết?" Trái tim Du Hành đập bang bang trong lồng ngực, vô cùng hối hận đã bỏ qua cơ hội vừa rồi.
"Dù bây giờ [Kí Chủ] có trở về, có thể làm được gì sao?"
Đầu óc Du Hành nóng lên dần tỉnh táo lại. Đúng vậy, cho dù lúc đó có về, anh có thể làm được cái gì đâu? Anh cần đổi lấy dịch cải tiến gien cho Thôi Nam, cần có thực lực không tầm thường có thể bảo vệ được người nhà? Nhưng cái gì anh đều không có.
Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ, anh cần hiểu rõ cụ thể với hoàn cảnh lạ lẫm kia, rừng rậm nguyên thủy cùng những kiến thức khác... càng cần phải có vũ lực, đồ ăn, thuốc men, như vậy mới có thể sống sót ở thế giới quái dị đó.
"Hơn nữa, một khi [Kí Chủ] tử vong ở thế giới thật sự, nếu như muốn bảo linh hồn và lý trí, sau này cũng chỉ có thể du đãng ở khu nhiệm vụ khác nhau, chắc chắn không thể đi được đến thế giới thật sự. Cho đến lúc đó, dù cho [Kí Chủ] đã vô cùng cường đại, cậu có thể bảo vệ được cho ai?"
Du Hành cười khổ: "Công ty của các người có phải tiến hành huấn luyện tương quan đối với mi phải không, năng lực tẩy não của mi rất tốt."
Ngược lại RT9009 rất tự hào, ngay cả âm thanh máy móc cũng đều nhộn nhạo: "Đương nhiên rồi! Vì để phần đông [Kí Chủ] có thể bảo trì khỏe mạnh, tích cực tiến lên phía trước, nghiêm túc vùi đầu vào trong nhiệm vụ, công ty Tấn Giang chúng tôi đều có đều tiến hành huấn luyện liên quan cho từng hệ thống, cố gắng đạt đến trình độ bậc thầy nhân sinh, phát huy tác dụng giáo sư cố vấn tâm lý, giúp đỡ các [Kí Chủ] thoát khỏi mê mang, tìm được phương hướng tiến lên! Đây chính là mục đích phục vụ của công ty chúng tôi."
Theo lời RT9009 nói... làm cho tâm tình Du Hành tươi sáng lên.
"[Kí Chủ], phải luôn cố gắng lên."
Du Hành cười: "Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn mi, 99."
RT9009 không biết có phải ngượng ngùng hay không, không trả lời nhũ danh Du Hành đặt cho nó đã biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.