Edit: Trang Nguyễn 
Du Hành vẫn luôn không có tin tức của cha mẹ Trần Hằng. 
Tận thế bảy năm, người sống sót cả nước đều đã tạo dựng nên căn cứ cả rồi, trật tự đều từ từ khôi phục. Anh bắt được liên lạc cùng căn cứ người sống sót ở khắp các nơi, thế nhưng đều không tìm được. Thật ra đã nhiều năm như vậy, nếu như không sống sót ở các căn cứ, thì không thể nào sinh tồn một mình ở bên ngoài lâu như vậy được. 
Thời gian từ từ đẩy mạnh lên phía trước, mấy căn cứ lớn liên hợp vây quét Zombie đã đạt được hiệu quả rõ rệt, ở giữa các căn cứ đã thành lập con đường an toàn. Khôi phục điện nước, khôi phục thông tin, khôi phục một phần giao thông... cuộc sống của mọi người dần dần đi đến quỹ đạo. 
Công việc gần đây của Du Hành là dẫn theo người đi thanh lý trừ độc các con đường kiến trúc. Đa phần đội binh tuần tra đều chuyển hướng sang phục vụ xây dựng nội bộ. Tin tưởng không lâu về sau, những kiến trúc này có thể tái nhập sử dụng một lần nữa. 
Anh ngoài ý muốn gặp lại người đã từng là hàng xóm, ngay trong đội ngũ nhân công. Thật ra anh không nhận ra, chỉ là người phụ nữ kia nhận ra anh. 
"Trần Hằng! Là Trần Hằng sao?! Thím là thím Ngô bên cạnh nhà cháu đây này!" Người phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt gian nan khắc khổ, nhìn thấy anh thật vui mừng. 
Du Hành chần chờ gọi: "Thím Ngô?" 
"Ai! Cháu đều đã lớn như vậy rồi à! Cha mẹ cháu đâu rồi, trôi qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/271323/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.