🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Trang Nguyễn
Sau khi cơm nước xong xuôi, Thôi Nam lại đi làm việc, Du Hành liếc nhìn: "Vẽ thật đẹp, hôm nào em kết hôn, nhờ anh Thôi giúp em thiết kế một cái?"
Cha Du ngồi bên cạnh liền cười tủm tỉm nói: "Con mới bao nhiêu, đã nhớ thương lấy nhẫn cưới rồi hả?"
Du Hành nói: "Vậy cha đừng nhớ thương cháu trai nữa, ngày đó ai ôm cháu trai bác Trần không chịu trả cho người ta vậy?" Cha Du liền nghẹn.
Thôi Nam thoáng nở nụ cười: "Đợi cậu kết hôn rồi nói." Anh thấy dáng vẻ Du Hành vẫn còn con nít, nói đến kết hôn, vẫn còn sớm lắm.
"Con đi đây, sáu giờ chiều con sẽ trở về. Anh Thôi nhớ không được tự mình đặt bữa tối đâu đấy." Du Hành cầm lên cà mên dơ đi. Cha Du hô ở sau lưng: "Lái xe cẩn thận!"
"Đã biết!"
"Thằng nhóc thúi, ngược lại giọng nói còn rất to." Du Ái Quốc vui vẻ mắng một câu, cầm túi thuốc lên uống.
Đến buổi tối, bác sĩ kiểm tra thân thể mẹ Du xong rồi nói: "Đến sáu giờ sáng ngày mai, nếu trong thời gian này không phát sốt nữa thì có thể xuất viện được rồi. Lớn tuổi cần phải nghỉ ngơi, vẫn động thích hợp và bồi bổ số lượng vừa phải đều rất cần thiết, đợt này nhiệt độ cao, sau khi ra viện cũng không nên mở máy điều hòa nhiều, nhiệt độ máy điều hòa cần vừa phải..."
Mẹ Du thật vui mừng, vội vàng đi thu xếp quần áo: "Về nhà phải đem những quần này này dùng nước nóng đun sôi. Bảo nhi à, con trở về lại đi siêu thị mua một ít nhang muỗi cùng chai xịt muỗi, gần đây có rất nhiều muỗi độc đấy! Vừa rồi lúc con đi đưa cơm cho cha con không có nhìn thấy, hạt mụn trên người đứa bé nằm bên cạnh đột nhiên biến lớn, vừa nhìn đã rất dọa người, còn rất ngứa, không nên gãi, thế chỗ nào có thể gãi đây chứ? Nhìn thôi cũng thấy xót xa."
"Được!" Du Hành nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối: "Bây giờ con liền đi mua luôn, ngay mai vừa lúc mang về nhà."
"Ngay giao lỗ có một siêu thị, con đi đến chỗ đó là được. Đêm hôm khuya khoắt đừng lái xe nữa."
Du Hành lấy bóp tiền liền đi ra ngoài.
Mặc dù tám giờ tối, nhưng vẫn rất oi bức. Trên tivi đều thông báo nhiệt độ cao đáng báo động, rất tà môn.
Đến siêu thị, ngược lại có rất nhiều người, có lẽ nhân lúc ban đêm trời còn mát mát nên nhanh chóng ra ngoài mua sắm chút đồ. Bây giờ mọi người nắm bắt tin tức rất linh thông, rễ bản lam và hạ tang cúc (vị thuốc bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh) đều bị tranh mua trong nhà thuốc, Du Hành chỉ mua hai bao. Hôm nay trong siêu thị cũng rất nhiều người tranh mua nhang muỗi và chai xịt muỗi.
Không có cách nào, nhiều người, Du Hành cũng không xem nhãn hiệu, ỷ vào thân cao tay dài, từ trên kệ cao nhất lấy năm hộp nhang muỗi, lại sờ soạng lấy năm chai xịt muỗi.
Nhanh nhẹn thông suốt trở lại bệnh viện, nhiệt khí hun khiến lưng áo của anh đều ướt sũng.
"Ồ?" Du Hành dừng bước lại, dưới ánh đèn đường, một lùm hoa trong góc hẻo lánh mở ra. Du Hành nhìn trái nhìn phải, ban ngày nơi này có một sạp hàng bán đồ ăn sáng, buổi sáng hôm nay anh còn mua bánh quẩy ở nơi này. Sạp hàng dựa vào góc tường tòa cao ốc, gọn gàng, có cái gì cũng đều nhìn thấy rõ ràng, cứ như vậy một lùm hoa lớn như vậy, lại đỏ au, dường như xuất hiện từ hư không vậy. Trong lòng Du Hành tò mò, ngồi xuống nhìn.
Hoa đỏ au rất tươi tốt, cao hơn nửa thuốc, đường cong phiến lá cũng mượt mà, đóa hoa to như bồn, tản ra mùi hương ngọt nhơn nhớt. Anh nhịn không được lấy điện thoại di động chụp một tấm, trở về cho mẹ xem thứ hiếm thấy này.
Vừa đứng lên đi hai bước, anh nghe được một loạt tiếng động xột xoạt, nhìn lại, không ngừng có rất nhiều động vật nhỏ bò nhanh ra ngoài, trên mặt đất lưu lại liên tiếp dấu chân nho nhỏ, chỉ chốc lát sau đã tiến vào khe nước gần Du Hành.
"Đây là... Con chuột sao?" Du Hành hiếm khi đi theo sát phía sau nhìn qua, hình thái con vật kia rất giống con chuột, chỉ lớn khoảng 5cm, chòm râu lại dài như thân thể, đầu rất nhỏ, nếu so sánh có thể nói thân thể to mọng. Du Hành đến gần, chỉ khiến con chuột nhỏ này dừng lại một chút, chòm râu mỗi chú chuột cũng cùng tần suất run run vài cái, lại tiếp tục đi về hướng bụi hoa.
Du Hành cảm thấy, lùm hoa kia hình như càng ngày càng thơm hơn.Sau khi con chuột nhỏ tới gần bụi hoa, không nói hai lời vây quanh gặm thức ăn. Chỉ chốc lát sau, lùm hoa kia đã bị gặm chỉ còn lại gốc nụ hoa ở chính giữa. Những con chuột cũng không ăn, tất tiếng xột xoạt rồi lùi lại.
Thật hiếm thấy, không nghĩ đến con chuột còn ăn hoa? Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy qua mấy con chuột, chỉ xem qua trong sách giáo khoa tiểu học, con chuột là lương thực của quân nhân đấy.
Không nghĩ tới càng có chuyện li kỳ hơn ở phía sau, XÍU...UU! Trong không khí vang lên một tiếng nhẹ nhàng, một nhánh dây leo mảnh mai tinh tế từ gốc bụi hoa bắn ra, cực nhanh trói lấy hai chú chuột đi tụt ở phía sau cùng, liền cuốn hai con vào gốc.
Du Hành ngây ngẩn cả người. Đây là loại hoa ăn thịt à? Mặt đất nơi đó nhú động trong chốc lát, sau đó yên tĩnh lại. Anh nhìn đăm đăm, gốc nụ hoa kia trong nháy mắt liền nở ra, sau đó lấy đóa hoa kia làm trung tâm, từ từ có mầm nhỏ chui ra từ mặt đất.
"Bảo nhi, làm sao vẫn còn chưa trở về?"
"Con sẽ về liền." Du Hành cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện mình đã đứng ở đây gần nửa giờ, ở góc hẻo lánh kia, bụi hoa đã trở lại bộ dạng như lúc trước rồi. Từng nụ hoa nhỏ chen chúc vô cùng um tùm. Trong lòng anh có chút lạnh lẽo, ăn chuột? Dù cho là hoa, anh cũng không thưởng thức nổi. Nghĩ nghĩ, anh đem ảnh chụp kia chia sẽ cho bạn học làm việc trong tòa soạn.
"Thật hay giả?"
"Tôi không kịp quay video, bản thân cậu tự sang đây xem đi, tôi phải trở về rồi."
"Đi! Nếu tin tức có giá trị, chắc chắn sẽ không quên chỗ tốt của người anh em đâu!"
Mười hai giờ đêm, Du Hành còn chưa ngủ. Trong phòng bệnh ngủ cùng giường không thoải mái là một chuyện, một chuyện khác chính là đứa trẻ giường bên cạnh vẫn luôn rên rỉ. Cậu bé lại bị kiểm tra một lần, nghe mẹ cậu bé nói, bác sĩ mới tiêm thuốc và thuốc mỡ mới, còn nói nếu ngày mai còn không chuyển biến tốt hơn, tốt nhấn nên đi đến bệnh viện thành phố một lần. Mặt cậu bé đều nhìn không ra nguyên trạng rồi, cả người đều là túi túi hạt mụn cóc, hạt mụn lúc còn nhỏ đã rậm rạp chằng chịt khiến người ta nhìn mà sợ hãi, bây giờ lại biến lớn, bên trong dường như còn có nước mủ lắc lư, làn da hơi mỏng, sau khi thoa thuốc mỡ lên, càng nhìn càng buồn nôn.
"Mẹ... con ngứa... hu hu hu ngứa quá..."
"Ngoan, ngủ đi con, ngủ rồi sẽ không còn ngứa nữa."
"AA.A.A..!"
Du Hành mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên bị một tiếng thét kinh ngạc làm anh giật mình sực tỉnh.
"Làm sao vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Người phụ nữ bên cạnh lại càng hoảng sợ, chỉ vào cánh tay cậu bé nói: "Cái hạt mụn tự vỡ ra rồi! Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể bị lưu sẹo hay không? A!"
Du Hành vừa đứng dậy thoáng nhìn qua thăm dò, người phụ nữ lại kêu lên, tiếng này càng thêm bén nhọn, những người khác trong phòng bệnh cũng kinh sợ tỉnh giấc.
Hạt mụn vỡ chảy ra nước mủ, nước mủ hòa với thuốc mỡ, càng thêm buồn nôn, thế nhưng buồn nôn nhất chính là một đống thứ gì đó từ trong nước mủ lăn ra, một đoàn nho nhỏ không ngừng nhấp nhô, làm ướt cả chiếc chăn, sau đó tản ra, lại thấy rõ ràng vô số côn trùng thật nhỏ, màu đen đấy, dưới tấm ga giường màu trắng càng dễ khiến người ta chú ý.
Thị lực Du Hành tốt, dưới ánh đèn yếu ớt nơi đầu giường chiếu sáng, nhìn thấy rất rõ ràng, lập tức nổi lên một tầng da gà da vịt.
"Đây là cái gì vậy! Bác sĩ bác sĩ!!"
Người phụ nữ sợ hãi, lại hoàn toàn không dám nhích đến gần đứa nhỏ nhà mình, bởi vì bọc mủ trên người đứa nhỏ không ngừng vỡ ra, côn trùng càng không ngừng bò ra bên ngoài, chui ra bốn phía.
Bởi vì có tiếng thét lên trong phòng bệnh, đèn bị người khác mở lên.
Những người khác tiến đến gần xem xét, cũng bị dọa lùi cả rồi.
"Nhanh chóng gọi bác sĩ đến đây, làm sao trên người đứa nhỏ này lại có nhiều côn trùng như thế?"
Du Hành cũng nhìn thấy, bây giờ anh đang ngồi yên giữa hai chiếc giường bệnh, có con côn trùng nhỏ bò trên sàn đã đến gần chân anh. Anh một cước đạp xuống đất, trên mặt đất chảy ra một bãi chất lỏng nhỏ. Anh vội ôm lấy mẹ Du đi ra bên ngoài.
Ai biết những con côn trùng này có thể cắn người hay không! Nếu như giống đứa bé kia, tưởng tưởng thôi cũng đã sởn hết cả gai ốc.
Rất nhanh, sự bạo động của gian phòng bệnh này dẫn đến sự chú ý, y tá trực ban nhanh chóng đến đây.
"Đừng hoảng hốt! Mọi người trước tiên lùi ra ngoài đừng đến gần!"
Trong phòng bệnh chỉ còn lại đứa bé kia rồi, mẹ đứa trẻ kia bám víu ở cửa khóc nức nở.
Có lẽ Du Hành phun thuốc xịt muỗi ngay cửa ra vào có tác dụng, những con côn trùng kia bò đến cửa đã vòng vo chuyển hướng rồi.
Có y tá lấy thuốc xịt vào phía trước, chỉ chốc lát sau những con côn trùng kia đều bất động. Đứa bé kia rất nhanh được đưa đi cấp cứu.
Mọi người nhao nhao thảo luận.
"Trời ạ, đây là tình huống gì vậy, làm sao người đang êm đẹp lại nở ra côn trùng được chứ?"
"Hình như nghe nói trước đó đứa bé bị côn trùng cắn, cả thân người đều là mụn bọc đây này."
"..."
Du Hành ôm mẹ anh đi ra phòng trực ban y tá tìm ghế ngồi. Đầu mẹ Du bị cháng váng hoa mắt, hơi buồn nôn, anh liền đi rót một ly nước ấm cho bà uống.
"Bảo nhi, mẹ xuất viện thôi, trong lòng mẹ vô cùng lo sợ." Mẹ Du nhớ đến đứa bé kia, liền lo sợ một trận: "Nếu con bị côn trùng cắn thì làm sao bây giờ?" Đứa con trai tâm can bảo bối của bà, nếu bị biến thành như vậy, trong lòng bà đau đớn muốn chết.
Du Hành cũng do dự, nhưng bây giờ thật sự ở trong nhà an toàn hơn một chút.
"Thế chúng ta về nhà trước."
Lúc đi làm thủ tục xuất viện, Du Hành phát hiện còn không ít người cũng như mình. Đều không cần hỏi, tất cả mọi người xì xào bàn tán, thì ra ngoại trừ phòng bệnh của mẹ Du, những phòng bệnh khác cũng có vài chuyện tương tự xảy ra.
"Tôi tận mắt nhìn thấy đấy, trên người y tá kia đều là hạt mụn đấy, nhất định là bị lây bệnh!"
"Có phải dính vào côn trùng đó hay không?"
"Ôi cô gái đang xinh đẹp thế kia giờ đây lại khó coi đến thế..."
Khi về đến nhà đã hơn một giờ đêm, Du Hành vừa mở cửa, đèn còn chưa mở, chợt nghe trong bóng tối truyền đến giọng nói của Thôi Nam: "Làm sao hơn nửa đêm đã trở về rồi? Dì Du? Sao dì xuất viện rồi?"
Đèn sáng lên, Thôi Nam híp mắt từ trên ghế salon ngồi dậy... vừa nhìn thấy mẹ Du anh lại càng hoảng sợ.
"Thân thể dì sao rồi?"
Mẹ Du cười: "Tiểu Nam à, vất vả cho con đã trông chừng ông già nhà chúng ta! Sao con ngủ ở sô pha vậy, ngủ trong phòng Du Hành đi, dì lấy chăn gối mới cho con."
Thôi Nam lắc đầu: "Con về nhà ngủ đây, dì Du tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi." Lại dùng ánh mắt nhìn sang Du Hành.
Mẹ Du xác thực rất mệt mỏi, cũng không còn sức lực nói nhiều, liền đi ngủ rồi. Trong phòng hai vợ chồng truyền ra tiếng nói, Du Hành đi theo Thôi Nam đi ra ngoài, dăm ba câu kể lại tình huống ở bệnh viện.
"Anh Thôi, anh phải cẩn thận một chút, bình thường cẩn thận đừng đến mấy nơi không sạch sẽ. Đây là nhang muỗi cùng bình xịt muỗi, anh lấy về dùng đi." Anh chia ra hai hộp nhang muỗi cùng một bình xịt đưa cho Thôi Nam.
Nghe xong tin tức như vậy, Thôi Nam tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, anh thoáng trầm tư: "Anh biết rồi, cậu cũng trở về nhà ngủ đi, đóng kỹ cửa sổ."
Về đến nhà, anh mở máy tính lên tìm kiếm. Đúng là trên diễn đàn bản địa tìm được các nội dung liên quan, nhưng không có ảnh chụp, rất nhiều người ở bên dưới trào phúng: không có hình ảnh nói cái rắm. Chủ status giải thích: Không phải tôi không muốn chụp, mà căn bản không dám đi qua chụp! Tin hay không thì tùy. Đến ngày hôm sau, tin tức chính thức đã được đưa tin lên, vẫn là đài trung ương, giải thích rằng là ký sinh trùng kiểu mới, kêu gọi quần chúng dân nhân không được đến gần những nơi cỏ cây hồ nước, làm tốt công tác phòng trùng diệt khuẩn. Còn nói trước mắt loại bệnh chứng này không có ca bệnh tử vong, nghiên cứu tương quan đang được tiến hành, hy vọng nhân dân cố gắng giữ vững bình tĩnh...vv..vv...
Dù cho không chết, cũng có cách ứng phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.