Edit: Trang Nguyễn
Du Hành cảm giác mình và người nhà giống như rác rưởi bị ném ra ngoài.
"Đây là ——làm sao —— trở về —— chuyện trước đó chứ! A a!!!" Tiếng thét chói tai bị nghiền nát trong gió.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt kinh hoảng, gương mặt trong gió càng lộ ra dữ tợn hơn.
Bọn hắn bị ném đến chỗ rất xa, trước khi rơi xuống đất anh ném ra chăn nệm giường, bốn người cùng nhau bị nện xuống.
Chăn mền rơi vào tán cây, lúc bọn họ nện xuống rơi vào trên chăn, cũng không bị thương.
Du Hành rút mắt từ trong chăn ra, nhìn thấy chính mình đang ở trên ngọn cây cực cao, tiếng gió vù vù mãnh liệt, thổi trúng da mặt đều run động.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
Còn chưa mở miệng đã hắt xì mấy cái trước.
"Quá... quá lạnh rồi..."
Thôi nam đứng lên nhìn xuống mặt đất, một trận mê muội: "Chỗ này phải cao năm tầng đấy?" Anh có chút sợ độ cao, không tự chủ lùi về phía sau vài bước, trái tim nhảy dựng bang bang lên.
"Mau mau mặc vào."
Du Hành nhanh chóng lấy quần áo dày ra, một người phát một bộ, còn lấy mũ lông nhung, giúp mẹ anh đội lên.
"Đừng để gió lạnh làm đau đầu."
Cha Du tự mình đội mũ, run run rẩy rẩy đứng lên: "Nguy hiểm thật, nếu rớt xuống đất chắc chắn bị thương."
Cây quá cao, nhìn ra muốn xuống dưới có chút khó.
Thôi Nam nói: "Thật kỳ quái, rốt cuộc sức mạnh nào ném chúng ta đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/2304805/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.