Edit: Trang Nguyễn
Hai người kia có ý đồ xông vào trong động, lập tức bị mọi người luôn luôn cảnh giác bắt lấy.
"Hang động này thật lớn..."
Sau khi thu thập hai người kia xong, mọi người vây quanh cửa động bỗng nhiên xuất hiện này, líu lưỡi cảm thán.
"Thật thần kỳ! Đột nhiên lại xuất hiện!"
"Bên kia sẽ là cái gì?"
"Qua đó xem chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
Đúng vậy, qua đó sẽ biết ngay thôi.
Du Hành quyết định thật nhanh, gọi Lâm Minh Lôi và năm người khác, nhờ Thôi Nam ở lại chăm sóc cha mẹ anh.
Anh không dám để cha mẹ cùng đi đến nơi không biết này.
Mẹ Du lắc đầu, kiên quyết nói: "Mẹ nhất định phải đi theo con. Mẹ biết rõ tâm tư của con, nhưng cha mẹ còn không sợ, nếu có nguy hiểm mà con xảy ra chuyện gì, cha mẹ cũng không sống nổi. Cùng đi đi, có chết cùng chết."
Đều nói tấm lòng cha mẹ rộng như trời đất, hiểu rõ con nhất chỉ có cha mẹ.
Du Hành nhíu mày, một lát sau mới gật đầu: "Được."
Thôi Nam vỗ vỗ bờ vai của anh, động viên.
Có lẽ anh tín tưởng nhà họ Du, ngoại trừ tin tưởng chú dì Du, ngoại trừ tin tưởng năng lực Du Hành, anh còn tin tưởng cảm tình giữa cha mẹ và con cái của bọn họ.
Dù thoạt nhìn người hàng xóm này sâu không lường được, có đôi khi cũng tâm ngoan thủ lạt, nhưng anh tin tưởng, một người đối với cha mẹ như thế, không phải là ma quỷ.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/2304800/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.