Edit: Trang Nguyễn
Mỗi người bọn hắn đều thu hoạch rất khá, cũng đều kèo về tọa kỵ của từng người, không phải ngựa thì là lừa, Lâm Minh Lôi còn mang về xe ngựa, hai con ngựa kéo theo thùng xe, làm mọi người không ngừng hâm mộ.
"Anh có thể đánh xe ngựa hay không đấy, có dám để vợ anh ngồi bên trong không?"
Lâm Minh Lôi nghĩ đến quả thật không quá an toàn, tạm thời hắn để vợ mình xuống: "Đợi anh đánh xe quen thuộc rồi chở em."
Mọi người cười ha ha.
Nhưng ai cũng đừng chê cười ai, ngoại trừ một người đàn ông nước ngoài trước kia trong nhà chăn dê, ít hoặc nhiều cũng đã từng cưỡi ngựa, những người khác đều không có kinh nghiệm.
Thật sự lương thực phong phú có ảnh hưởng rất lớn với một người. Đã có tài phú để sống đầy đủ yên phận, tất nhiên cũng không còn thấp thỏm không yên với tương lai nữa rồi.
Ngay cả ma tu mang đến sợ hãi, cũng không thể so sánh với vật tư sung túc trong ngực làm cho mọi người càng thêm chú ý hơn.
Thậm chí bọn hắn còn chủ động trò chuyện thảo luận quy hoạch phát triển sau này, điều này trước kia chưa từng có đấy.
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm một chỗ mua nhà mua đất rồi!"
"Lại mở một cửa hàng!"
"Nơi này là Tây Châu đúng không? Tôi nhớ Du lão đại đã từng nói nơi này có mười chín châu?"
Hỏi Du Hành một lần nữa, anh liền đem những gì mình biết nói rõ chi tiết lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the/2304792/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.