Ngày hôm sau, quả nhiên Du Hành nhận được bưu kiện, cẩn thận nghiên cứu một phen, sau đó anh nắm chắc tâm lý, vòng phòng hộ này chỉ là da lông mà thôi, ông có thể làm ra sản phẩm rất tốt.
Vì vậy nửa tháng sau, Trần Đình Đình nhận được một phần bưu kiện Du Hành gửi cho mình, thiếu chút nữa ngã lăn khỏi bàn cơm.
"Sao thế Đình Đình?" Mẹ Trần hỏi: "Chẳng lẽ Triệu Hoành Vũ lại quấy rối con rồi?!"
Không cần cha nói, Trần Đình Đình cũng biết sự tình trọng đại, lập tức liên hệ Du Hành, sau khi cúp điện thoại bà nói với cha mình: "Cậu ấy nói những năm nay nhận được sự giúp đỡ của cha, đây là tặng cho nhà họ Trần chúng ta."
Trần Trung Hiệu nghĩ một chút liền hiểu, ông vẫn luôn thưởng thức anh chàng Mục Hằng này, chỉ cảm thấy đáng tiếc con gái mình và cậu ta không có duyên phận, những năm này con gái ông cũng không muốn kết hôn. Mặc dù đầu năm nay có rất nhiều người không kết hôn—— lúc di dân vợ chồng con cái không gặp nhau thì phải làm sao đây? Thời đại này không tránh khỏi việc chia lìa cốt nhục, vậy ít liên lụy nhau, chuyên tâm đọc sách tốt hơn.
Nhưng ông vẫn lo lắng con gái không bỏ xuống được, nên những năm này vẫn nhìn chằm chằm, thấy con gái đi lại rất gần với Mục Hằng, vì để con gái an tâm học tập, ông thuận tay giúp Mục Hằng ngăn cản mấy lần phong ba. Xem ra người ta nhận ân tình nay đáp trả đây này.
Nhưng phần lễ vật này cũng quá nặng rồi!
Trần Đình Đình cũng biết phần lễ này quá nặng, lúc cha hỏi thăm, bà nhớ đến chuyện trước đó chính mình phàn nàn với Mục Hằng, trong lòng hết sức cảm động, nói cách khác vòng phòng hộ đã xuất hiện hai năm rồi, làm sao đúng lúc này lại đưa đến phương án này? Hơn nữa phương án này cũng không phải mười ngày nửa tháng có thể làm ra được như thế.
Trần Trung Hiệu thở dài: "Là ba ba vô dụng, còn phải nhờ Mục Hằng ra sức giúp con."
"Ba ba đừng nói như vậy." Trần Đình Đình dựa vào bờ vai của cha, bà đã sắp năm mươi tuổi, Trần Trung Hiệu cũng hơn bảy mươi rồi, trong mắt mẹ Trần con gái vẫn như lúc còn thơ bé, bà dựa vào, ôm lấy con gái và chồng.
"Cha, cha thấy nên xử lý phần phương án này thế nào?"
Trần Trung Hiệu vỗ vỗ con gái, lại vỗ vỗ vợ, trong đáy mắt tụ gió bắt đầu thổi bạo: "Đây đã là hậu lễ của cậu ấy, ba ba tự nhiên sẽ thu dùng thỏa đáng, không phụ một phen tâm tư của cậu ấy." Cũng là ông quá bảo thủ rồi! Nghĩ đến ông chỉ có một đứa con gái, còn không muốn tham gia quân đội, chính mình tranh giành đạt được cái gì? Đợi đến lúc nhắm mắt xuôi tai cũng không có người kế thừa, chẳng bằng an an ổn ổn mà sống, cũng sẽ không để lại thứ gì khiến người khác kiêng kị con gái mình. Kết quả chính mình còn chưa có chết, con gái của mình đã bị bắt nạt đến trên đầu rồi.
Con gái của mình cũng sắp năm mươi tuổi, con gái già rồi, cho dù tuổi lớn cũng là con gái ruột của ông, vẫn là đứa con gái ông vô cùng yêu thích!
Sau khi Du Hành gửi phần tài liệu kia, ông cũng không để trong lòng, cũng không chú ý chuyện tiếp theo, chỉ thấy sắc mặt Trần Đình Đình mỗi ngày một khá hơn, ông biết hiệu quả tốt đẹp rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Vào lúc ông đưa phần phương án kia, dưới sự bảo vệ của Trần Trung Hiệu, tấm màn đen trên đầu ông có khả năng hạ thấp trên phạm vi lớn. Điều này đối với Du Hành mà nói, đã là trạng thái tốt nhất trong dự đoán.
Đợi đến lúc danh sách công bố, nhìn thấy tên mình lẫy lừng nằm ở vị trí thứ nhất Bang Minh quốc, Du Hành thở dài một hơi, ông vô cùng chờ mong RT9009 thông báo cho mình, nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, thế nhưng đợi lại đợi, hoàn toàn yên tĩnh.
Ông thở dài một hơi.
Lần công bố danh sách này, oanh động các giới. Sở dĩ tạo thành hiệu ứng như vậy, hoàn toàn là vì trong quá khứ những thành tích này đều giữ bí mật, dù cho có thí sinh vui mừng lộ ra bên ngoài, nhưng tổng thể mà nói, thành tích vẫn vô cùng vô cùng thần bí.
Quả nhiên, danh sách và phiếu điểm cùng công bố một lúc, dẫn đến chấn động to lớn. Đặc biệt là danh tiếng người đứng đầu, tuyệt đối xem như là xuất thế ngang trời. Mặc dù lúc đầu tên tuổi Mục Hằng cũng nổi bật, cũng là vị xây dựng trường luyện thi nên có danh tiếng sâu, thế nhưng thành tích của Mục Hằng vẫn luôn không công bố với bên ngoài, ai biết người này vậy mà có thể thi tốt đến như vậy!
Thành tích của Mục Hằng tạo thành lực ảnh hưởng không chỉ xa cho hậu đại sau này, trong cùng ngày, ông nhận được điện thoại Bang minh liên minh, biểu đạt quốc gia hy vọng ông có thể tiến vào tổng bộ văn hóa truyền thừa chi bộ.
Vào lúc còn chưa suy xét chính xác người này có đủ khả năng cho lĩnh vực mới hay không, trước cứ đem người thả vào bộ văn hóa là thỏa đáng nhất. Dù sau này phát hiện người này chỉ là con mọt sách, vậy cũng có thể dạy học trồng người, phương diện trùng kiến văn hóa cũng làm ra cống hiến trác tuyệt đó nha. Hơn nữa người tên Mục Hằng này trong sự cố trò chơi nằm đó có chút hành vi đáng lo, mặc dù sau đó không truy cứu, nhưng nếu muốn đi vào một ngành của quốc gia này, ông cũng không qua được xét duyệt một cửa. Dưới tình huống nhà họ Trần đảm bảo, mới có thể thỏa hiệp, tiếp nhận ông vào bộ văn hóa.
Du Hành thông qua Trần Đình Đình hỏi thăm Trần Trung Hiệu biết chuyện này đáng tin cậy, sau đó ông đã đáp ứng đến bộ văn hóa truyền thừa chi bộ nhậm chức trên danh nghĩa.
Sau đó, ông lại đồng ý lời mời diễn thuyết mấy lần, rồi mấy hoạt động sau này ông đều dùng lý do "Sắp di dân, muốn trong thời gian cuối cùng này bổ sung khóa học cho các thí sinh khác" để thoái thác. Chuyện này không phải ông lấy cớ, từ khi danh sách nhóm di dân đầu tiên công bố, trường luyện thi của Du Hành có không ít thí sinh chui lên lớp, đều đánh quảng cáo cho ông —— nói chính mình đã thi đậu, thứ tốt để lộ bí mật ra ngoài cũng không sao.
Khiến trường luyện thi của Du Hành thoáng chốc cung không đủ cầu, sắp xếp lịch học đến ngay trước ngày ông di dân.
Mặc dù khổ cực rất nhiều, nhưng có thể kiếm thêm chút vật tư cho cuộc sống sau này, Du Hành vẫn rất vui vẻ làm. Trần Đình Đình cũng thi đậu rồi, có điều gần đây bà rất bận, nghe nói bà dưới sự dẫn dắt của cha mẹ, đã bắt đầu gia nhập quân chính thống. Cho nên Du Hành mới đền mấy người hỗ trợ, chuyện cũng coi như ngay ngắn ổn thỏa.
Sau khi công bố danh sách, kế tiếp chính là một loạt kiểm tra sức khỏe, lãnh đạo đương cục quyết định trước di dân ba tháng bắt đầu kiểm tra sức khoẻ, hô hào quảng bá quần chúng di dân đầu tiên trong vòng nửa năm phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, để thân thể có thể thích ứng với phi hành trong vũ trụ.
Vì vậy hơn nửa năm này, bệnh viện bác sĩ y tá đều vô cùng nổi tiếng. Chỉ đợi thời gian kiểm tra sức khoẻ vừa đến, có không ít người không qua được cửa ải này, cho dù có quan hệ, chửi bới thế nào cũng vô dụng, đây là trách nhiệm với thê thể dân chúng, nói cách khác người không có khả năng sẽ thay ứng viên mới, trên con đường này không hề thiếu người.
Sau này khắp nơi đưa ra quyết định, chuyển nhóm người này vào danh sách di dân thứ hai, nếu đến lúc đó kiểm tra sức khóe không thể thông qua thì lại chuyển đến danh sách tiếp theo.
Rất nhanh cuối cùng ba tháng đã trôi qua, trong lúc này Du Hành ngừng tất cả chương trình học, dưới sự yêu cầu của thí sinh ông đã bán bút ký chính mình học tập nhiều năm, lại bán nhà cửa của mình, vật tư thì thông qua quan hệ với nhà họ Trần chuyển đi, chính mình càng già càng dẻo dai tự cõng một ba lô to đùng, thông qua kiểm an, thay đổi quần áo đặc chế, bước lên phi thuyền số B09 di dân đầu tiên.
Phi thuyền chở nhóm di dân đầu tiên có mười ba chiếc, Du Hành cũng không biết tổng nhân số là bao nhiêu, nhưng sau khi anh tiến vào khu dân cư như tổ ong của phi thuyền B09, không thể nghi ngờ nhân số ở đây có rất nhiều đấy. Lãnh đạo đương cục vô cùng nắm chắc về hành tinh hy vọng, nên mới dám vận chuyển nhiều người như vậy trong nhóm di dân đầu tiên này.
Khu dân cư nói giống tổ ong thật sự vô cùng hình tượng, giường ngủ mỗi người rậm rạp chằng chịt lần lượt, một tầng lại một tầng, có cầu thanh tinh tế phù hợp cao thấp, Du Hành vì lên sớm, lựa chọn chỗ trống khá nhiều. Bình thường mà nói với tuổi này của ông, đều ưa thích chọn tầng thứ nhất, khóa kéo cửa đầu giường chỉ cần kéo một phát bên trên cũng không bị người nhìn trộm, rất thuận tiện. Nhưng ông lại không thích bên ngoài giường ngủ có nhiều người lui tới, nên cuối cùng ông chọn chính là tầng cao nhất —— tầng thứ mười một.
"Ai, ông dẫm lên tôi rồi!"
"Đừng có chen, đừng có chen!"
Cũng có người hướng dẫn đang giữ gìn trật tự:
"Mời văn mình nhường đường, để trẻ con và người già ở tầng dưới!"
"Xin quý khách cẩn thận quan sát bản hướng dẫn phi hành, tuân thủ quy tắc quản lý phi thuyền!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành kéo khóa kéo phòng lên, nửa nằm nửa ngồi xem bản hướng dẫn phi hành treo trên giường. Thật ra chủ yếu chính là một vài chú ý cấm kị và trừng phạt chi tiết, lần phi hành này đoán chừng phải mất một tháng, trên phi thuyền cũng quản lý hết sức nghiêm khắc.
Nói thí dụ như, một ngày chỉ cung ứng hai món, mỗi khu ký túc xá sẽ có căn tin đối ứng, lúc đi ăn cơm cần xếp hàng theo số thứ tự của mình rồi nhận lấy. Đối với hành vi trộm cắp trái pháp luật, trên phi thuyền sẽ xử phạt tạm dừng cung cấp đồ ăn, nếu hành vi càng nghiêm trọng hơn, sau khi phi thuyền đáp xuống đất sẽ có xử phạt nghiêm khắc sau đó.
Ông xem hết một lần, lại qua năm tiếng, âm thanh thông báo vang lên: "Xin quý khách dựa theo bản hướng dẫn phi hành, mang dây an toàn, phi thuyền sau ba mươi phút sẽ xuất phát, trong ba giờ sau đó không được tùy ý đi đi lại lại..."
Du Hành đeo dây an toàn xong, nằm thẳng ra ngủ. Chờ đến khi ông thức dậy, lại nhìn thời gian đã qua sáu tiếng, phòng tiểu bao con nhộng này cách âm vô cùng tốt, ông kéo khóa kéo thăm dò đi ra ngoài, bên ngoài rất náo nhiệt.
"Đầu tôi hơi choáng, uống thuốc còn chóng mặt quá..."
"Tôi có trái quýt này, cô muốn ăn không?"
"Tại sao không có cửa sổ chứ, tôi còn muốn nhìn vũ trụ đây này!"
Khoảng cách với đối diện chỉ có một mét cũng là giường ngủ, Du Hành vừa mở cửa đầu giường ra đã đối mặt với những người khác rồi, quá gần rồi.
Ông cảm nhận một phen thế giới náo nhiệt bên ngoài, sau đó rụt về kéo khóa kéo lên. Lại ở trong thế giới nhỏ bé này, ông mới cảm thấy tự do thoải mái một chút. Vừa tỉnh ngủ ông cũng không muốn ngủ tiếp, vì vậy ngồi xếp bằng tiến hành tu luyện bình thường như mỗi ngày, cứ tu luyện như vậy, đã đến thời gian ăn cơm tối.
Những ngày tiếp theo đều trôi qua như vậy, mỗi ngày sớm muộn đều có âm thanh quảng bá nhẹ giọng kể một vài câu chuyện, Du Hành cảm thấy thật dễ nghe, ít nhất ông rất thích nghe. Cứ như vậy trôi qua một tháng, thân thể ông cũng không có gì không khỏe, lúc đi xuống phi thuyền cảm nhận khí trời ở đây rét lạnh, ông ngay cả hắt xì một cái cũng không có.
"Ở đây vừa lúc là mùa đông, tất cả mọi người nên mặc ấm một chút!"
Bởi vì sớm đã có thông báo khí hậu bên này, Du Hành đều đã chuẩn bị quần áo dày, lập tức mặc vào. Các vấn đề về trụ sở, từ lúc leo lên phi thuyền cũng đã nghe nói, trước lao động xây dựng với nhau, căn cứ điểm số lao động sẽ phân phối nhà cửa sau này.
Ở nơi này rét lạnh vào đông, vận động xây dựng oanh oanh liệt liệt mở rộng như vậy. Lần đầu tiên Du Hành nhìn thấy tận mắt một quốc gia thành lập, văn hóa một đại gia tộc một lần nữa truyền thừa, ông sinh sống ở chỗ này hai mươi mốt năm.
Trong lúc này, ông tham dự vào thiết kế cùng xây dừng cao ốc văn phòng tân chính phủ Bang Minh quốc, đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng của đại học thứ hai bang minh, đồng thời một lần nữa cải tiến vòng phòng hộ, về mặt tinh lọc nước và y học cũng làm ra cống hiến nhất định, đã để lại vô số tài liệu văn học và tác phẩm.
Ở niên đại toàn dân di chuyển, xã hội văn minh được trùng kiến lại, xuất hiện không ít nhân vật kiệt xuất khiến mọi người kinh diễm, ví du như người cuối cùng rời khỏi tinh cầu cũ Lục Tư ân, đã khai quật được khoáng vật mới, quan ngoại giao Lưu Minh... Mục Hằng may mắn vì có công tinh lọc nước, giáo dục cống hiến tuyệt vời và chống lại ký sinh trùng nên mới được đứng vào hàng ngũ đó. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Thành tựu lớn nhất của ông chính là chữa được bệnh thông thường trên hành tinh hy vọng: phòng trị ký sinh trùng. Trước khi ông nghiên cứu chế tạo ra dược phòng trùng, hàng năm toàn bộ tinh cầu có hơn vạn cư dân chết vì ký sinh trùng, mấy chục vạn cư dân đau đớn khó chịu nổi.
Đời sau nhận thức về ông rất lộn xộn, một phần đến từ quyển tự truyện của người chơi trong trò chơi học tập kinh điển ở hành tinh cũ. Mọi người đều biết, năm đó trong trò chơi xảy ra sự cố rất nghiêm trọng, vô số thí sinh chết, đời sau tìm hiểu trong đó, giáo sư Mục Hằng ở trong đó giết người vô số, được xưng tụng là kẻ giết người như ngóe.
Đương nhiên cũng có người chơi đời sau phản bác, nói là bậc cha chú thậm chí ông bà của mình đã từng nhận ân huệ của giáo sư Mục, giáo sư Mục làm gương sáng cho người khác, năm đó truyền đạo học nghề tạo phúc cho vô số thí sinh.
Bởi vì sự cố năm đó không tìm được tư liệu lưu trữ, cho nên một vài cách nói chỉ xuất hiện trong trí nhớ và một vài cuốn tự truyện. Giáo sư Mục Hằng chính thức một đời danh sư, là ngọn lửa văn minh sáng soi.
Còn có một phần khác nhận thức đến từ bạn bè thường xuyên lui tới của giáo sư Mục, giáo sư Mục có cực ít bạn bè, bà Trần chính là một trong số đó. Trong hồi ức của bà có viết: "Ông ấy là một người đàn ông thiện lương, dũng cảm, bác học, là mặt trời trong sinh mạng của tôi."
Hai người đều cả đời không lập gia đình, điều này khiến không ít người kiên định cho rằng, hai người bọn họ còn tồn tại chút quan hệ, có nữ sinh lãng mạn thích tưởng tượng yêu đương còn nói: "Nhất định là quân sinh ta không sinh, quân sinh ta đã già... Ôi chao thật lãng mạn!" Đương nhiên, người "đã già" chính là Trần Đình đình, dù sao tấm ảnh truyền thừa cho đời sau, giáo sư Mục Hằng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn nhiều, hơn nữa bà Trần Đình Đình còn đi sớm hơn giáo sư Mục năm năm á.
Nếu Trần Đình Đình nghe thấy lời này, nắp quan tài muốn ép cũng không ép nổi: "Tôi còn nhỏ hơn ông ta hai tuổi đấy! Sao tôi già hơn ông ta được chứ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]