Ngày thứ một trăm mười hai sau khi dịch xác sống lan rộng, vài chiếc máy bay lướt qua trên khoảng không.
Đó là máy bay của quân đội, nghĩa là quốc gia vẫn chưa từ bỏ chúng tôi.
Mặc dù máy bay chỉ lướt ngang qua nhưng cũng cho chúng tôi thêm hy vọng.
Đất nước còn đây, bộ đội và nhân dân vẫn còn đây, vậy thì chắc chắn gia đình cũng sẽ được đoàn tụ sớm thôi.
14
Ngày thứ một trăm bảy mươi lăm sau khi đại dịch bùng phát, hôm nay là Tết Tây*.
Ngày này có ý nghĩa trọng đại với chúng tôi.
Ở kiếp trước, chính hôm nay, một giờ trước thời khắc bước sang năm mới là lúc chúng tôi chết dưới miệng zombie.
Còn kiếp này, chúng tôi vẫn đang sống.
Chúng tôi căng mắt thức đợi năm mới đến.
"Chúng ta còn sống!"
Bốn người chúng tôi ôm nhau thật chặt, ai cũng không kìm được nước mắt.
Đột nhiên Từ Mộng Hàm kêu "Ái" một tiếng, khẽ vuốt vuốt bụng.
"Sao thế?" Tôi, Tiết Minh Minh và Chung Giai đồng thời lo lắng hỏi.
Từ Mộng Hàm hít một hơi: "Bé cưng đá mình."
"Trăm phần trăm là một nhóc quỷ tinh nghịch." Tiết Minh Minh cười nói.
"Bé cưng ơi, không được bắt nạt mẹ đâu nha." Chung Giai nói với bụng Từ Mộng Hàm.
Tôi cũng đưa thay sờ sờ, cảm nhận được một vùng da nhỏ nhô lên. Từ Mộng Hàm nói đó là tay của bé con.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một thai nhi. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-tan-the-voi-ban-cung-phong/3492537/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.