"Du Hành!" Ba cậu vẫy tay với cậu từ trên ban công, Du Hành cũng đưa tôiy vẫy lại ông.
"Tiểu Nam bị thương sao?"
Du Hành ngồi liệt dưới đất, nghe mẹ Du hỏi chuyện, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
" Anh Thôi bị rắn cắn, anh ấy___"
Mẹ Du sờ mặt của Thôi Nam, không còn hô hấp, cơ thể cũng đã lạnh.
"Cái, rắn thế nào mà lại độc như vậy..." mẹ Du cũng lau nước mắt trên mặt.
"Đều do con, nếu lúc ấy con đem ba lô ném đi, anh Thôi cũng không bị quăng ngã, cũng càng không bị rắn cắn!" Du Hành hối hận không kịp, gánh nặng trong lòng nhanh chóng khiến cậu trở nên suy sụp.
"Nhanh đưa đi bệnh viện, có lẽ vẫn còn có thể cứu chữa!" cha Du vỗ đầu của Du Hành, "Ba đi cùng con!"
Người đã lớn như vậy mà chết, cậu có thể để im cho người chết sao?
"Đúng, đúng, không phải trong tiểu thuyết cũng nói tới chết giả hay sao? Có thể anh Thôi đang lâm vào chết giả..." hai mắt Du Hành sáng rực lên.
Đường không dễ đi, cha Du cầm sào phơi đồ đi trước mở đường, còn Du Hành cõng Thôi Nam đi ở phía sau.
"Anh Thôi, nhất định đừng chết...."
Cha Du dùng tôiy gạt nước mắt, tiếp tục cảnh giác bốn phía. Bọn họ giống như lâm vào rừng rậm bạt ngàn thời nguyên thủy, mà con người lại nhỏ bé đến đáng thương. Thời điểm con sơn dương ăn thịt người mà Du Hành gặp lúc sáng xuất hiện, cậu nhanh chóng lấy ra con dao phay, hung tợn trừng mắt nhìn nó: "Cút!"
Tròng mắt sơn dương gắt gao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/172041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.