Khởi đầu của cuộc hành trình trở về không mấy suôn sẻ, hai tù binh kia không chịu hợp tác. Ngay ngoài kia là địa bàn của bọn chúng, nhưng chẳng ai nghe chúng kêu cứu cả, làm sao có thể cam tâm?
Du Hành không nói lời vô nghĩa với chúng, đi thẳng vào máu (?)(直接一刀下去放血),cuối đường hầm cũng là một bức tường bằng đá. Ngoài ra còn có một cái ổ gà, hệt như cách mà bức tường núi đằng kia mở ra.
Khi họ trở lại bức tường núi một lần nữa, những người ở lại đều hớn hở reo lên.
Chuyến đi lần này con đường phía trước ra sao chẳng ai biết, phần đông mọi người vốn đều chẳng có hi vọng gì. Nhưng không ngờ chỉ sau một giờ, người đi đều đã quay trở lại.
Ôi thật bất ngờ!
Khi mọi người rơi xuống đất, cửa lớn phía sau cót két cót két rồi lại hóa thành bức tường núi để lại tấm bảng gỗ rớt trên mặt đất.
Du Hành nhặt tấm bảng lên, quay sang tiếp chuyện những người đã sớm không đợi được đến để hỏi thăm ý kiến từ cậu.
Vấn đề này cũng đơn giản, nên rất nhanh cuộc trò chuyện đã kết thúc. Nhưng cái khó khăn chính là quyết định được đưa ra sau đó.
Du Hành cũng có một cuộc họp nhỏ với người nhà và những bạn đồng hành. Mọi người đồng lòng: "Đại ca, chúng tôi nghe theo cậu hết."
Cậu dở khóc dở cười: "Đây là chuyện lớn cả đời người đấy. Thành thật mà nói, tôi chẳng có đủ lòng tin để đến đó sinh sống đâu. Mọi người phải có chính kiến riêng, đến một lúc nào đó lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643711/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.