Đám người đó rất nhanh bị trói cứng vứt lên đỉnh núi.
Năm người còn sống này nhìn từ xa cũng rất cao lớn, nhìn gần còn vạm vỡ hơn. Du Hành thấy họ ít nhất cũng mét chín trở lên. Cậu thử câu thông với họ, quả nhiên vẫn nghe không hiểu.
"Lục soát người trước đi."
Mọi người lục soát được một đống giây thừng, đại đao và một đống thuốc bột.
Điều này khiến Du Hành cảm thấy thất vọng, hỏi: "Thi thể dưới đát hố cũng lục soát ra được những đồ như này sao?"
"Đúng, giống như đúc vậy."
"Người đi lôi hai thi thể kia về chưa?"
"Chắc sắp về rồi, họ đã đi được nửa tiếng rồi."
"Vậy vứt mấy người này ra đằng kia đi."
Du Hành cũng không muốn lãng phí thuốc của mình để chữa trị cho đám người này, vì thế chờ tới khi người đưa hai xác tên kia quay lại cậu lập tức đi lục soát người chúng, cuối cùng cùng tìm thấy trên người một tên một tấm bảng.
Tấm bảng này không lớn, to chừng bàn tay, chất liệu hình như bằng gỗ, nhưng cũng giống như được tạo ra bằng ngọc, cứng rắn, xúc cảm trên tay cũng rất tốt. Chữ bên trên mang phong cách cổ xưa, hình chưa hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Đây chắc chắc là thứ tốt." Mọi người ai cũng nói như thế.
Du Hành cầm theo tấm bảng qua bên năm người b ị trói kia, kết quả chúng vừa nhìn thấy liền cực kì kích động, ngón tay chỉ tới chỉ lui, miệng xí xố xì xồ.
"Đừng nói nữa, tôi nghe cũng không hiểu đâu, mà các người cũng chẳng hiểu chúng tôi nói..." Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643709/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.