Từng cánh cửa ngăn cách mở ra, sau đó là cửa lớn, đã lâu mới thấy không khí tràn vào, không ít người vui đến phát khóc. 
Du Hành đứng ở cửa hít sâu một hơi, cũng không khỏi cảm thán, cuối cùng cũng ra ngoài. 
Chỉ là sau khi ra ngoài, thì sẽ đi đâu đây? 
Có không ít người trong lòng có loại hoang mang này giống như cậu, bởi vậy đa số là mọi người vẫn ở lại, không rời đi. 
Thành phố ngầm không còn cung cấp đồ ăn, bởi vậy tất cả mọi người ra ngoài tìm ăn cho chính mình. Có điều rất hiển nhiên, lần này thời gian khói độc cực dài tựa như đã ăn mòn toàn bộ thế giới gần như chẳng còn gì. 
Coi là sau khi khói độc tải đi chính là Thiên Đường, kỳ thật ngoại trừ khu vực hoạt động trở nên lớn hơn, không khí hô hấp thay đổi tốt hơn, cũng không có chỗ nào khiến vui lòng người. 
Sau lưng, những người kia đang cãi lộn với người của thành phố ngầm, yêu cầu bọn họ cung cấp thức ăn. 
“Đây là nghĩa vụ của các người!” 
“Thực phẩm trong thành phố ngầm của chúng ta thật sự không có, toàn bộ thành phố ngầm tiếp nhận hơn bốn vạn người......” 
“Chẳng lẽ các người lại không cần ăn cơm?” 
“Cái này, cái này......” 
Trịnh Trạch Quỳ cũng không rời đi, mặc dù cô ấy hai mươi bốn tuổi, lại cảm thấy chàng trai trẻ nhỏ tuổi hơn cô này còn đáng tin hơn mình —— Chí ít cô không thể một thân một mình còn có thể trấn định như vậy. 
“Lục Hằng, cậu có dự tính gì không?” 
Dự định của Du 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643696/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.