Cánh tay và mặt đều bị sương độc làm tổn thương, ăn sâu vào bên trong rất đau. Sương độc đã lan khắp mọi nơi, mấy nhân viên an ninh vội vã xông tới dùng thảm lông chụp lên người cậu và người đàn bà kia, sau đó bắt đầu phun thuốc khử trùng.
Mùi thuốc gay mũi bay tới, nhưng cũng mau sương độc trên người cậu đã hóa thành nước, rơi lả tả xuống dưới sàn, độc tính ăn mòn không mạnh, nước từ tấm thảm rơi vào mặt chỉ mang cảm giác châm chích.
"Mau vào bên trong đi!"
"Nhân viên vệ sinh đâu, nhanh ra bôi thuốc cho họ đi!"
Có nhân viên đỡ Du Hành đi vào, vén tấm thảm lên, vội vàng kiểm tra: "Trừ mặt và tay ra còn bị thương chỗ nào không?"
"Chỉ mặt và tay thôi."
Vì vậy nhân viên vệ sinh kéo áo khoác của Du Hành xuống, cẩn thận sát trùng rồi bôi thuốc.
"Có thể sẽ để lại sẹo, chờ khói độc tản đi cậu nên tới bệnh viện khám thử, chỉ cần giải phẫu là hết."
Du Hành cảm ơn nhân viên: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Nhân viên vệ sinh có ấn tượng rất tốt với Du Hành, người dũng cảm cứu người khác, lúc bôi thuốc đau như vậy mặt cậu ta cũng không thay đổi. Tuổi tác thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhưng gan rất lớn.
Mà phòng lớn trong toa xe lại có rất nhiều người kêu thảm thiết.
Quá đau, vết thương giống như bị dính phải axit vậy, tiếng xèo xèo vang lên liên tục. Tựa như miếng thịt mỡ đặt trong chảo nóng.
Người bị thương không chỉ do sương độc tạo ra mà còn do bị dẫm đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643688/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.