Editor: Lạc Du Du Hành chọn cách chấp nhận. Lúc sau sắc mặt cậu mới lộ ra chút vui mừng, cậu bước nhanh chân lấy chìa khoá mở cửa, cửa vừa được mở ra, tiếng khóc của trẻ con càng trở nên rõ ràng. “Thường Hân sinh rồi?” Ngũ Thường Hân đang ở trong phòng, Trương Thao nói to: “Tên tiểu tử này, sao bây giờ mới về? Tiểu Hân sinh được một bé trai.” Du Hành bước lớn đi vào, thật sự thấy một đứa trẻ được bao bọc cuộn tròn bên cạnh Ngũ Thường Hân. Đứa trẻ mới được sinh ra, tóc thưa thớt, da nhiều nếp nhăn, vừa nhắm mắt ngủ. Trương Thao nói to như thế nó cũng không thức. Du Hành không nhịn được đưa tay chạm vào đứa bé, cậu cảm nhận được sự hô hấp phập phồng của lồng ngực nhỏ dưới lớp tã lót dày. Thật diệu kỳ. Cậu cười một cách ngây ngô trong vô thức. “Sao giờ anh mới về? Bên ngoài đang mưa đá, em rất lo cho anh.” Ngũ Thường Hân nhỏ giọng nói. “Anh không sao, vì trốn mưa đá nên giờ mới về. Nếu biết trước cháu trai anh muốn chui ra, anh đã không đi ra ngoài.” Du Hành giải thích. “Tôi đã nói là cậu không có chuyện gì đâu nhưng Tiểu Hân vẫn lo lắng. Tối hôm qua bắt đầu có phản ứng, trên sách nói là do bị co thắt. Bàn chân trước vừa mới ra, cậu đã trở về.” “Anh có nhớ thời gian không?” “1 giờ 9 phút” Du Hành nhìn thời gian. Bây giờ là 1 giờ 15 phút, cậu đấm ngực dậm chân. Cậu chờ mong đứa trẻ này lâu như thế, cuối cùng lại để lỡ khoảnh khắc nó chào đời. Ngũ Thường Hân nhìn dáng vẻ của cậu, không thể nhịn cười nói: “Anh, anh đặt tên cho đứa bé đi, em không muốn nó mang họ Cao.” “Đương nhiên rồi, cháu của anh nhất định phải mang họ Ngũ.” Nghe vậy Trương Thao đang đứng bên cạnh liền vò đầu bứt tai, Du Hành khó hiểu hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy?” “Không có gì, không có gì! Tôi đem mấy thứ này ra ngoài, cậu ở lại nói chuyện với Tiểu Hân đi.” Trương Thao cầm chậu rửa mặt đứng lên, Du Hành thấy thứ ở trong chậu hình như là… nhau thai? Chờ cho Trương Thao đi ra ngoài, sắc mặt cậu mới thay đổi liên tục, hết đỏ rồi lại tái. Trương Thao đỡ đẻ cho Thường Hân ư? Anh ta vốn là đàn ông! “Thường Hân! Trương Thao đỡ đẻ cho em sao?” Ngũ Thường Hân đỏ mặt gật đầu nói: “Đúng vậy.” “Hai người… Đây là chuyện gì thế?” Cậu bắt đầu nhớ lại những ngày hai người ở chung, phát hiện ra mình có mắt mà như mù. “Trương Thao nói sau này muốn chăm sóc em. Anh ấy muốn đứa bé này mang họ anh ấy nhưng em không đồng ý, đây là đứa trẻ của Ngũ gia, nhất định phải mang họ Ngũ.” Nhìn anh trai mình sống chết không chịu kết hôn, Ngũ Thường Hân quyết định để đứa bé này mang họ Ngũ, đợi nó lớn sẽ chăm sóc cho anh trai lúc về già. Du Hành nghiến răng nghiến lợi: “Tên Trương Thao khốn kiếp này.” Cậu lại hỏi Ngũ Thường Hân: “Em cũng thích anh ta à?” Ngũ Thường Hân nghĩ một nói: “Em không ghét anh ấy. Anh ấy và Cao Minh hoàn toàn khác nhau. Anh ấy sống có tinh thần trách nhiệm, biết gánh vác mọi chuyện. Em không ghét nhưng cũng không thích. Em nói với anh ấy, anh ấy nói sẽ đợi em. Anh, nếu về sau em thích Trương Thao, muốn bên cạnh anh ấy, anh có ủng hộ không?” Cậu có thể làm gì đây? Ngũ Thường Hân còn trẻ, Trương Thao lại là người không tồi. Du Hành tức giận là vì Trương Thao không biết chọn thời điểm, đi dụ dỗ em gái cậu. Mặc dù không thành công nhưng vẫn làm người khác khó chịu. “Anh nhất định sẽ ủng hộ em. Chỉ là em nói đúng, không nên đưa ra quyết định vội vã.” “Vâng.” Ngũ Thường Hân tươi cười. “Anh đặt tên cho đứa bé đi.” “Được, để anh nghĩ.” Du Hành thấy Ngũ Thường Hân mệt mỏi, chờ cho cô ngủ, cậu ra ngoài tìm Trương Thao. “Hừ.” Nhìn bộ dáng trông mong của anh ta, Du Hành trợn mắt nói: “Vậy mà anh cũng có thể… nói xem thích em gái tôi từ bao giờ? Anh nói dối, tôi sẽ không tử tế với anh đâu. Có thể tôi sẽ cho anh thêm vài cơ hội sống cô độc đấy.” Nhắc tới chuyện này lại thấy tức giận. Tuy rằng Ngũ Thường Hân là em gái trong nhiệm vụ nhưng ở chung với nhau nhiều tháng như thế, Ngũ Thường Hân vốn là một người em gái, là người chăm chỉ, biết chăm sóc người khác, đối với cậu rất tốt. Trong lòng cậu đã xem cô không khác gì em gái ruột của chính mình. Trương Thao gãi gãi đầu nói: “Tôi cũng không hay biết…Không phải Tiểu Hân ly hôn rồi sao? Tôi đã bắt đầu tò mò lý do vì sao. Tiểu Hân tốt bao nhiêu cậu cũng biết, vậy do đâu Cao gia lại đối xử với cô ấy không tốt? Và tôi quan sát cô ấy trong sinh hoạt hàng ngày, cứ quan sát, quan sát…” Kết quả là Ngũ Thường Hân không có chỗ nào không tốt, chỉ là không cẩn thận chính mình lại thích cô ấy. Du Hành cũng không còn lời để nói, cậu nói: “Hai người đều là người trưởng thành rồi, chuyện riêng của mình thì tự mình xử lý. Tôi muốn đi nghĩ tên, có chuyện gì thì gọi tôi.” Thái độ cam chịu của cậu làm Trương Thao rất vui vẻ, anh ta nhìn Du Hành vào nhà nghĩ tên sau đó lại tự mình chạy ngay đến phòng Ngũ Thường Hân, nhìn người lớn trông người nhỏ. Cuối cùng Du Hành đặt tên đứa bé là Bình An. Tên này khá đơn giản, Ngũ Thường Hân lại cảm thấy rất được: “Rất tốt, bình an mà lớn lên nhé, bảo bối của mẹ.” Trương Thao thầm nhắc cái tên Trương Bình An trong lòng, cảm thấy cũng rất trôi chảy. Vậy là mấy người thuận miệng gọi luôn Bình An. Lúc sau Du Hành xuống tầng cùng Ngô Xuân Nghiên tiện mượn một cái bàn cân, cân cho Ngũ Bình An, có ba cân ba lạng. Ngũ Bình An sinh ra rất khoẻ mạnh, điều đầu tiên sau khi mở mắt đó là tìm ăn. Ngũ Thường Hân thiếu sữa còn chưa đủ cho nó uống, vậy là sữa bột Du Hành chuẩn bị trước đã có chỗ dùng. Ngũ Thường Hân ở cữ, Du Hành và Trương Thao, một người thì lo pha sữa, một người thì lo gặt tã, vội vã loạn quanh. Chờ đến khi Lý Lệ đến gõ cửa, cậu mới ý thức được đã năm ngày trôi qua kể từ lúc ấy. Sắc mặt Lý Lệ tốt hơn trước nhiều, mỉm cười với cậu nói: “Ngũ tiên sinh, ngày đó đã nói dùng đồ ăn đổi lấy xăng, cậu không tới đòi nên tôi tự mình tìm đến.” Cô ta đặt trên đất một túi gạo: “Đây là thù lao đổi xăng.” Du Hành nhận lấy: “Vốn định mời cô vào trong ngồi nhưng trong nhà bừa bộn quá.” Lý Lệ nhìn vào trong phòng khách thấy một mảng lộn xộn, cười nói: “Không sao. Tôi đến đây chỉ muốn nói với cậu lời cảm ơn. Cảm ơn.” Nói xong cô ta nghiêng người chào. Mấy ngày nay cô ấy đã tỉnh táo lại từ trong ngây dại. Nhớ lại ngày đó Ngũ Hằng Nhạc đưa cho cô ấy cái chai rỗng để thu lại tro cốt, Lý Lệ liền cảm thấy nhất định phải đến đây nói lời cảm ơn. Cô ta quay người phải đi, lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con phát ra từ trong phòng, cả người chấn động. “Ngũ tiên sinh, đây là…” Du Hành cười nói: “Cháu trai tôi mới sinh không lâu, có lẽ là do đói nên mới khóc.” Liền thấy người phụ nữ vốn dĩ phải đi lại cẩn thận hỏi: “Tôi có thể nhìn đứa bé được không?” Lý Lệ đi tới, nhìn Ngũ Bình An đang bú sữa mẹ suốt một phút đồng hồ. Trương Thao ôm đứa trẻ, khó hiểu nhìn Du Hành, Du Hành đáp trả anh bằng một cái lắc đầu. “Đứa bé này, lớn lên thật khoẻ mạnh, chào đời được bược bao nhiêu ngày rồi?” “Được năm ngày rồi.” Lý Lệ cười rộ lên, trong mắt mờ mịt hơi nước, cô ta chợt đứng dậy, đưa tay xoa mắt nói: “ Cảm ơn anh, Ngũ tiên sinh. Tôi đi trước đây.” “Ai vậy?” “Chính là người tôi từng nói qua, đứa trẻ bị sốt cao.” “À.” Trương Thao tỏ vẻ đã hiểu. Anh ta cúi đầu nhìn Ngũ Bình An, càng nhìn càng thấy đáng yêu. “Cậu xem, Bình An của chúng ta, ăn được nhiều liền vui vẻ.” Du Hành ngồi xổm xuống nhìn, sờ sờ mặt nó. Nhíu mày nói: “Da mặt Bình An hơi khô phải không?.” “Ôi, thật là. Chắc là do thời tiết quá lạnh, hanh khô.” Cậu đi tìm Ngũ Thường Hân, Ngũ Thường Hân cũng không có đồ dưỡng, ẩm cho da này. Cậu liền quyết định đi ra ngoài tìm đồ dưỡng ẩm cho da mặt. Gần đây có một cửa hàng, tuy đồ ăn bị chuyển đi hết nhưng đồ trang điểm vẫn còn nhiều, thậm chí còn để thành hàng lối hoàn chỉnh. Lúc trước, do thời tiết nóng nực, không ít đồ trang điểm đều bị hỏng. Du Hành chọn nhặt, để toàn bộ kem dưỡng da, sữa dưỡng ẩm vào cặp sách, cậu cũng không nhìn nhãn hiệu, cho dù nhìn cũng không hiểu, đóng gói hoàn hảo liền lấy đi. Trên đường thuyền trở về cậu thấy không ít người bơi về hướng khách sạn, bên người kéo theo chậu thùng, rõ ràng bên trong đựng đồ dùng. Cậu cho thuyền ngừng ở tòa nhà B, đi về hướng nhà A. Quả nhiên, ở toà A người chen vào chen ra đến nhốn nháo, nhà ăn tầng bốn đầy người ngồi. Cậu giật mình, từ đâu đến mà nhiều người như thế? Hơn nữa nhìn qua hình đều có quen biết với nhau, trong lúc đó hai bên đều đang nói chuyện ở đây. Cậu thấy Ngô Xuân Nghiên và Trang Tiểu Yến bên này kêu, bên kia chạy, bận tối mày tối mặt. Vừa quay đầu cậu thấy trong nhà ăn, Vương Tự Dũng đang trông bếp lò nấu cơm, bên cạnh có một người phụ nữ trẻ đang bế Vương Bối Bối, nhìn qua có vẻ thân mật. Du Hành về đến nhà, lau mặt cho đứa bé trước, vừa lau vừa nói: “Dưới tầng lại có thêm nhiều người đến nữa, tôi sợ mấy người Ngô tỷ không quản hết được bọn họ.” “Không thể nào? Chẳng lẽ còn có khả năng gây chuyện?” “Khi tôi về đã thấy, chỉ nhà ăn tầng bốn đã có gần hai trăm người, mà hành lý tôi cũng không gặp nhiều.” Thế thì lại càng không cần phải nói đến đồ ăn. “Hơn nữa nếu không quen biết nhau sao có thể đến đây cùng một ngày? Rất có thể là có tổ chức tới.” Có tổ chức có nghĩa là có người đứng đầu, một người đứng đầu lại nguyện ý để cho bốn người phục vụ một nam ba nữ quản lý? “Lại nói, không có đồ ăn thì phải làm sao bây giờ?” Không nói đến khách sạn còn những hộ gia đình khác, mấy người Ngô Xuân Nghiên trông coi nhà kho của khách sạn, bên trong nhiều đồ như thế, sợ là họ không giữ được. “Chẳng lẽ muốn ngang ngược tranh cướp?” “Chúng ta phải xem tình hình, cho dù muốn tranh cướp thật, chúng ta cũng không vội giúp, có thể bảo vệ tốt chính gia đình mình đã là không tồi rồi.” Du Hành thật sự không hề lạc quan. Cho dù trong tay cậu có súng nhưng nhiều người như thế chẳng lẽ lại bắn chết tất cả? Không có lý do gì để làm điều này. Nếu như Ngô Xuân Nghiên có thể giữ vững lý trí nên đem đồ vật truyền ra ngoài phân phát, giữ lại cho chính mình một chút. Trở mặt thì người tổn hại vẫn là chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]