Dịch giả: Tô Nha, mô mô
Tin tức này là Bình tẩu ở sát vách nói, buổi sáng chồng chị đưa con trai đi chơi nghe được tin này.
"Có thể doạ chết người! Nghe nói là do người bên ngoài làm, còn nói chuyện bằng giọng địa phương."
Ngũ Thường Hân sợ tới mức hai tay run rẩy: "Dám giành với nhà quan, chẳng lẽ lại không dám đi cướp của người dân bình thường như chúng ta à?"
Bình tẩu cũng bị hù cho giật mình, vội vàng nói: "Đúng, đúng, em nói đúng lắm! Chị phải tranh thủ về nhà ngay mới được!"
Nạn hạn hán kéo dài lâu như vậy, chỉ cần là người biết nhìn xa trông rộng một chút là đã dự trữ không ít hàng hóa trong nhà rồi. Nghĩ tới có người giành lấy, tim gan như bị người bóp chặt.
Ngũ Thường Hân nhìn nhà mình, thoáng yên tâm hẳn ra. Đi lấy nước đã chuẩn bị sẵn mang đến nhà kho cho Du Hành: "Anh nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đi.’
Du Hành xoa trán, mồ hôi thấm ướt mặt khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, cậu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước. "Cũng sắp xong rồi. Nơi này có nhiều bụi bặm, em ra ngoài trước đi."
Nhận lại chén, Ngũ Thường Hân cũng không đi ngay mà lùi về cửa nói chuyện cùng Du Hành, đem tin tức Bình tẩu nói với cô Du Hành biết.
Du Hành đã trầm mặc một lát, lòng cảm thương cho những người ở đó bèn dặn dò Ngũ Thường Hân: "Gần đây em đừng đi ra ngoài, bên ngoài đang loạn, nếu buồn chán thì đi sang nhà bên cạnh tìm Bình tẩu nói chuyện."
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-mat-the/1643596/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.