Trong căn phòng trống trải, im lặng đến kì lạ, có thể nghe thấy từng hơi thở đều đặn của Vương Triều Vân. Cô cuộn tròn mình trong chăn, đôi mắt híp lại suy nghĩ mông lung. Bỗng tiếng cửa phòng mở tung ra làm kinh động đến cô, Vương Triều Vân buồn bực cực độ, ngồi bật dậy nhìn thẳng vào con người đang hiên ngang ở trước mặt.""Anh không thể nhẹ nhàng một chút à?""
Người đàn ông tiêu sái nở nụ cười như không cười.
""Dù sao tôi biết em vẫn chưa ngủ.""
Quả thực anh nói không sai, cô đúng là vẫn còn thức, có một số chuyện cô nghĩ không thông. Nhưng cái cảm giác bị người ta nói trúng tim đen thật chẳng dễ chịu chút nào.
""Tôi mới là đang ngủ. Anh đừng có mà suy diễn!""
Tống Hàn bước đến bên giường, biểu tình phức tạp nhìn cô.
""Em thế nào sao tôi lại không biết chứ! ""- Anh càng ngày càng tiến đến gần cô hơn, đến khi đã nghe được hơi thở của nhau, anh mới ghé sát vào tai cô "" Vương Triều Vân, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì!"" Ngữ khí cực kì không tốt, thanh âm trầm đến quyến rũ, cơ thể cô bất giác run lên, mở căng đôi mắt kinh ngạc cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ khi đối diện thẳng thắn với nhau, anh sẽ thấy được sự hoảng loạn của cô ngay lúc này, điều đó sẽ làm anh xem thường cô hơn.
Ngay sau đó, Tống Hàn đưa tay thon dài lên vuốt má cô, mang theo cả một chút hơi ấm, khoé miệng anh cong lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-gian/3184885/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.