Tia nắng chiều vàng vọt, dịu dàng khắc khoải trên mảng tường nhỏ trắng xóa chạm đến khung kính cửa sổ, le lói chiếu vào khuôn mặt cô. Vương Triều Vân tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, không biết rốt cục đã ngủ bao lâu nhưng hiện tại đã là chiều rồi. Cô mệt mỏi, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài gian phòng chính, những bước đi rất chậm chạp, lại trông có vẻ lười nhác. Ánh mắt cô đảo xung quanh như tìm bóng dáng của ai đó, bất chợt do dự một lúc, tầm mắt của cô dừng lại, rơi trên con người đang đứng trước ban công, hoàn toàn là tự nhiên.Thân ảnh này cô đã thấy không dưới trăm lần nhưng hôm nay lại bỗng nhiên nảy sinh cảm giác gần gũi một cách kì lạ, cũng không biết là thế nào. Anh thực không quá xa vời, cứ như vậy, tựa hồ giữa cả hai chưa từng có khoảng cách hoặc rằng khoảng cách đó không hề tồn tại.
Có phải chăng đã chung sống dưới một mái nhà, lâu ngày rồi dần trở thành một thói quen vĩnh viễn. Thật sự là vậy, chỉ mới một năm, cô chỉ sống ở nơi này mới một năm thôi nhưng nhìn lại thì một năm qua thực cũng đã đủ để cô xem nơi này là nhà, là nơi chốn riêng thuộc về mình.
Chính là cảm giác mùi vị sâu đậm!
Cô thản nhiên đặt tay lên vai anh, gió ngoài trời đường đột lùa vào làm cho cô có đôi chút thảng thốt. Tống Hàn nghiêng người quay mặt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi một câu cho có lệ:
""Đã dậy rồi?""
Vương Triều Vân không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-gian/3184855/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.