" Vương Triều Vân... " Tống Hàn đưa tay vặn chỉnh lại nhiệt độ trên xe ấm áp hơn, phù hợp với cơ thể cô, anh biết cô bị dị ứng với nhiệt độ thấp. Cô rất thắc mắc tại sao lại không nói thẳng vào vấn đề. Vì sao ai cũng gọi tên cô trước khi nói lại còn ngập ngừng như thế, cảm giác thật không thoải mái. Cứ như hồi còn đi học, cứ mỗi khi bị thầy cô gọi cả họ lẫn tên để khảo bài, cô lại thấy sờ sợ. Có lẽ điều đó từng rất khủng khiếp đối với học sinh như thế! Cho đến bây giờ khi nghĩ lại vẫn còn bị ám ảnh.
Mặc dù mọi chuyện đã qua từ rất lâu, nhưng ai dám chắc mình không còn nhớ?
" Có vấn đề gì sao? " Cô làm như không quan tâm lắm, ngã người tựa vào ghế, đôi mắt khép hờ. Khuôn mặt không che dấu một chút tia mệt mỏi hiếm có.
Dường như lúc nào ánh mắt của anh nhìn cô cũng nghiêm túc, chưa hoặc không bao giờ có ý đùa bỡn với cô. Và hiện tại cũng không phải ngoại lệ. " Em không thấy là mình nên giải thích gì sao? Ví dụ như là tại sao em lại ở cùng một chỗ với cô ấy? "
Vương Triều Vân đương nhiên biết anh muốn nói đến điều gì, vừa rồi chắc chắn anh nhìn thấy Vi Tang Tang, mặc dù khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài quán có hơi xa nhưng có lẽ cũng đủ để nhìn thấy nhau.
"... " Cô không muốn trả lời, ngay chính lúc này cô bỗng nhiên lại rất muốn ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-gian/3184848/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.