Tống Hàn kéo Vương Triều Vân cùng ngồi xuống ghế sofa, đương nhiên anh hết sức lễ phép, thận trọng. Quan sát vẻ mặt Vương Vĩ Trình một lượt rồi thấp giọng vừa nói vừa đưa quà bằng hai tay cung kính: "Bố, đây là rượu ngân sâm Ngọc Linh, rất tốt cho sức khỏe."
Cô không biết anh có chuẩn bị quà để tặng ông, không tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Hẳn là một loại sâm đắt tiền, Vương Triều Vân thầm cảm thán. Nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng từ đầu đến cuối.
"Ồ, cảm ơn con, quý thật!"- Ông cười cười đưa tay nhận lấy thành ý từ anh, lại hỏi "Thế lần này về hai đứa dự định ở lại bao lâu?" Đôi mắt ông sáng rực, vẻ mặt trông chờ.
"Chúng ta có dự định sẽ ở lại đây à?..." Cô liếc mắt nhìn Tống Hàn, ánh mắt lộ rõ ý mỉa mai, khóe môi nhếch nở nụ cười lạnh nhạt như cũ.
Vương Vĩ Trình thoáng chốc kinh ngạc, vẻ mặt tái nhợt đanh lại, cứng nhắc. Ông không nói gì, chỉ quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt vui mừng một khắc trước bỗng trầm xuống. Nhưng cô không nhìn ra được điều gì từ đôi mắt ấy, mà thực cô cũng chẳng bận tâm ông ta đang nghĩ gì, trước kia là vậy, hiện tại và sau này mãi mãi vẫn như vậy. Cô không cần thiết quan tâm đến suy nghĩ của ông ta.
Anh bỗng siết lấy tay cô thật chặt nhưng không hề nhìn cô, ý bảo đừng tiếp tục nói ra những lời lẽ đả kích ấy. Trước khi không khí thì lâm vào tình trạng bế tắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-thoi-gian/3184844/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.