Bảy giờ tối, khi phần lớn người trên quảng trường đã vật vờ chìm trong giấc ngủ do chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi, thì Nguyễn Huy trước sự cổ vũ nhiệt tình của cả nhóm, đau khổ bước đi.
- Khốn nạn! - Gã lầm bầm.
Thôi đành nhắm mắt đưa chân vậy, chỉ hy vọng con mập đó không quá dơ dáy. Dù sao gã cũng thiếu hơi đàn bà mười mấy năm qua, coi như lần này chịu khó ăn mặn một chút, chưa đến nỗi chết.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Nguyễn Huy tự trấn an bản thân. Gã lén lút đi loanh quanh qua những bụi kiểng, mấy hồ nước giữa quảng trường, theo lời ả y tá chỉ dẫn lúc trưa, tiếp tục vòng ra sau dãy nhà, cuối cùng đến trước một căn biệt thự sang trọng. Đây là một dãy biệt thự liền kề có lối kiến trúc giống hệt nhau, dành cho các nhân viên thuộc bộ phận y tế nghỉ ngơi. Phía quân đội đãi ngộ người của mình khá tốt.
Gã kính cận dừng chân trước bậc thềm, đắn đo một lúc lâu mới đưa tay gõ nhẹ mấy cái lên cửa.
Cộc cộc!
Cánh cửa gỗ nặng trịch mau chóng mở hé, có lẽ chủ nhân đã chờ rất lâu. Ả y tá trong bộ váy màu hường khoe thân hình phì nộn ló đầu ra, tươi cười cất tiếng gọi:
- Trễ quá nha! Vào đi anh yêu!
Nguyễn Huy rùng mình mấy lượt, chưa gì gã đã thấy mỡ ngấy ngay cổ họng, cơ mặt cứng ngắc cố nhăn răng cười như khỉ ăn ớt, hồi hộp đi vào nhà. Gã có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-ky/2762054/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.