Các bậc thang trải dài, sâu hun hút.
Những bước chân ban đầu hăng hái, về sau dần trở nên mỏi mệt chán nản.
Trần Phi miệt mài đi xuống cho tới khi không còn hơi sức để đếm nữa. Thậm chí hắn chẳng nhớ mình đã đi được bao xa, chỉ biết trước mặt và sau lưng hiện tại đều là bóng tối mịt mùng, chỉ có ánh đèn pin rọi thẳng xuống dưới giúp hắn lờ mờ nhìn được chút hoàn cảnh xung quanh.
Ở trong bóng tối quá lâu, Trần Phi mất luôn khái niệm thời gian. Hắn không rõ mình đã ở trong này được bao lâu, một giờ, hai giờ... hoặc có thể còn lâu hơn thế.
Nếu địa ngục thật sự tồn tại, thì Trần Phi tin mình đã xuống tới nơi.
Hắn không mệt, nhưng cảm giác cô độc, nhàm chán và căng thẳng luôn bủa vây, cực kỳ khó chịu. Nhàm chán đến mức hắn thà chọn đụng độ quái vật nào đó, dù có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng còn hơn cảm giác vật vờ vô nghĩa hiện giờ, chẳng biết phải đi đến khi nào.
Làm một việc mà không hề biết điểm kết thúc, luôn là một sự tra tấn tinh thần không nhỏ!
Trần Phi thử kết nối với hệ thống mấy lần nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, hắn buộc phải tiếp tục đi tới.
Địa đạo tối om, khí lạnh âm u kết hợp cùng tiếng gió thổi vi vu như thanh âm trẻ con khóc đủ để dọa chết bất cứ kẻ nhát gan nào. Thật may, Trần Phi không nằm trong số đó, chân hắn vẫn đều đều bước xuống từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-ky/2762011/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.