Trong gian nhà tranh, Lưu Kiệt Huy ngồi trên cái ghế nhỏ, lưng tựa vào vách thở dốc. Thanh kiếm tỏa hào quang xanh biếc đặt sát cạnh gã, ánh mắt lạnh băng nhìn tên thanh niên vừa chậm rãi tiến vào.
Lương Nhật nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở gương mặt nhợt nhạt của Lưu Kiệt Huy. Tia mắt hai tên chạm nhau tóe lửa nhưng không kẻ nào lên tiếng.
Chẳng biết qua bao lâu, Lưu Kiệt Huy nhìn cây gậy đen đúa trên tay Lương Nhật, cười khẽ:
- Mày định lấy mạng tao chỉ bằng thứ rác rưởi đó sao?
Lương Nhật cúi đầu ngó cây gậy, lạnh nhạt bước tới:
- Kẻ chết vì nó mới chính là rác rưởi.
- Ha ha... - Lưu Kiệt Huy cười lớn, chợt ho sằng sặc rồi phun ra một búng máu. Gã quệt máu miệng, lạnh giọng - Định nhân cơ hội tao trọng thương xuống tay hả? Thử xem ai chết trước!
Xoẹt!
Tay trái gã xuất hiện một lưỡi dao nhỏ hình thù kỳ quái. Nó màu bạc, không hề có chuôi mà hoàn toàn trần trụi, bề rộng chỉ bằng một ngón tay, dài cỡ một tấc, có lẽ nên gọi nó là một món ám khí thì đúng hơn. Ngón giữa và ngón trỏ Lưu Kiệt Huy kẹp lưỡi dao nhỏ đặt hờ lên ngực mình.
Vừa thấy lưỡi dao kia, thần sắc Lương Nhật rúng động, đang bước tới liền khựng lại. Nếu gã không nhầm thì đây chính là thứ đã ba lần bảy lượt bay lượn công kích suýt lấy mạng Trần Phi.
Lưu Kiệt Huy bình thản nói:
- Mày đâu cần thiết phải liều mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ton-ky/2762005/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.