Chương trước
Chương sau
Trần Phi cùng những người khác lùi về sau, nhường chỗ cho Mạnh Quân và tên trọc quyết chiến.

Lúc này, đối diện thế công hung mãnh, Mạnh Quân không nao núng, vung Dao Mổ Chó đón đỡ.

Keng!

Hai con dao chém vào nhau kêu chát chúa.

Mạnh Quân rê dao loảng xoảng theo vũ khí của tên đầu trọc, chém vào cổ tay gã.

Vụt!

Mạnh Điền phản xạ rất nhanh, một chiêu không chiếm được lợi thế lập tức thoái lui khiến nhát chém của Mạnh Quân rơi vào hư không. Nhân cơ hội y lỡ đà, gã nhảy chồm tới bổ dao xuống đầu Mạnh Quân, miệng gầm vang:

- Chết đi thằng chó!

Trần Phi hơi buồn cười, không biết tên này trước kia có vướng mắc gì với bên cảnh sát mà thù hằn đến thế.

Mạnh Quân cười nhạt, thân hình đang chấp chới đột ngột đứng thẳng vọt nhanh tới trước, vượt qua khoảng trống dưới chân Mạnh Điền rồi thần tốc vòng ra sau lưng gã, một dao mãnh liệt chém ngang hông.

Vút!

Hóa ra y chỉ giả vờ lỡ trớn, rốt cục tên trọc mới là kẻ lọt bẫy.

Thân thể vạm vỡ của Mạnh Điền đang lơ lửng trên cao không cách nào tránh né, vội vàng kê dao ra sau lưng che chắn.

Keng!

Phản ứng trong lúc cấp bách của gã không thể kháng cự một chiêu toàn lực từ Mạnh Quân, dao bị đẩy bạt đi, hông lãnh trọn nhát chém hung bạo.

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người cứ tưởng tên trọc phen này toi mạng, nào ngờ dao chém trúng lưng gã liền bật ngược trở về, máu đâu không thấy, chỉ thấy tia lửa tóe loe.

- Áo giáp?

Mạnh Quân bị chấn lùi về sau mấy bước, vẻ mặt khó tin ngó chỗ áo ngoài tên trọc bị chém rách lộ ra lớp giáp dày đen đúa bên trong.

- Ha ha, tao nói rồi. Cỡ mày dám chơi với tao chỉ có nước chết, thằng sâu mọt!

Trúng đòn không hề hấn gì nhưng chọc Mạnh Điền nổi xung, chân vừa chạm đất lập tức quay người lao đến Mạnh Quân, dao chém loạn muốn phân y thành trăm mảnh.

Keng! Keng!

Mạnh Quân điềm tĩnh đón đỡ, chặn đứng thế công của gã trọc. So tốc độ y trội hơn lại giỏi võ nghệ, Mạnh Điền cục súc liên tục công kích mà không tài nào đánh trúng.

Tới lui vài hiệp, phát hiện Mạnh Điền ham công lộ sơ hở, Mạnh Quân mau lẹ lia một nhát ngang cổ gã, tiếng dao xé gió ghê người.

Tên trọc thất kinh thối lui, Mạnh Quân liền sấn tới áp sát, dao chém xiên xuống.

Vụt!

Mạnh Quân tấn công liên hoàn như điện xẹt khiến tên trọc luống cuống tay chân, hối hả vung dao đỡ.

- Chết!

Tia mắt Mạnh Quân lóe sát khí, dao đang chém xiên thình lình bạt ngang xẹt lên cổ Mạnh Điền, mấy sợi lông tơ trên thân gã bị hàn khí từ lưỡi dao tỏa ra cắt rụng lả tả.

Thời khắc đầu tên trọc sắp bị cắt lìa, khóe môi gã ẩn hiện ý cười, ngay cổ bỗng nhiên hiện lên một tầng sáng màu vàng đất kỳ lạ.

Keng!

Dao Mổ Chó chém trúng quầng sáng bao bọc cổ tên trọc như va phải sắt thép, suýt tuột khỏi tay Mạnh Quân. Y chưa hết sửng sốt thì gã đã tàn độc tung một cước sấm sét giữa bụng.

Bốp!

Mạnh Quân bay ra xa năm mét mới hết đà, cơ thể đập mạnh xuống nền gạch cứng. Tên trọc đá trúng ngay vết thương cũ chưa lành khiến y đau nhức kinh khủng, nhăn mặt gắng gượng bật dậy, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi đỏ lòm.

- Thằng ngu, ai mới dính bẫy hả? - Mạnh Điền cười khùng khục.

Gã không thừa thắng xông lên mà muốn từ từ nghiền nát đối thủ, vậy mới sướng.

- Anh Mạnh Quân, có sao không?

Đám Mai Hùng thất kinh, mặt mày xám xịt. Tình hình rất bất ổn, Mạnh Quân thực lực vượt xa bọn họ mà chưa gì đã bị tên trọc cho ăn hành. Đó là chưa kể tên đầu lĩnh vẫn sảng khoái ngồi ngoài quan sát không thèm ra tay, và còn ba gã khác.

- Kỹ năng phòng ngự?! Mày có thể sử dụng được mấy lần? - Mạnh Quân quệt tay lau máu miệng, trúng một cước đã kích phát hung tính ẩn sâu trong y.

Tên trọc cười gằn:

- Không nhiều, vừa đủ chôn xác mày!

Gã vung vẩy dao lừ lừ tiến tới, không vội tấn công mà lựa thế tìm kẽ hở. Kinh nghiệm mới rồi cho thấy trực diện đối đầu Mạnh Quân không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Tên trọc này chẳng hề giống dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngược lại rất ranh mãnh.

Mạnh Quân lạnh nhạt ngó đối thủ. Lúc thường y thừa sức giết chết tên trọc, nhưng hiện cơ thể mang thương tích chỉ có thể chọn phương án tốc chiến tốc thắng.

- Xem dao!

Mạnh Quân xông tới, Dao Mổ Chó đưa cao làm động tác chém.

- Trò cũ rích!

Mạnh Điền châm chọc, hai chân xuống tấn hờm sẵn. Chiến thuật của gã khi gặp đối thủ mạnh luôn là phòng ngự phản công, chờ đối phương kiệt sức hoặc lộ sơ hở mới tung đòn kết liễu.

Mạnh Quân sắp giáp mặt tên trọc đột ngột đảo cổ tay, Dao Mổ Chó biến mất, thay vào đó là ngọn trường thương đỏ rực với những hoa văn cổ xưa hiện ra, mũi thương tựa như xé rách không gian đâm tới.

Vụt!

- Tránh mau! - Lưu Kiệt Huy từ đầu chỉ im lặng quan chiến vừa trông thấy trường thương liền biến sắc, quát lên.

Không cần Lưu Kiệt Huy nhắc nhở, Mạnh Điền cũng mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức vung dao chém một nhát toàn lực vào mũi thương.

- Cạch!

Tia lửa nháng lên rồi tắt lịm.

Dao vừa va trúng mũi thương liền gãy đôi, một nửa văng ra xa, trong tay Mạnh Điền chỉ còn cầm đoạn chuôi vô hại.

Một luồng điện hay thứ gì đó hốt nhiên chạy dọc cơ thể khiến tên trọc tê liệt toàn thân, kể cả quai hàm cũng cứng đờ. Gã thất kinh nhìn mũi thương sáng rực đâm tới mà không thể động đậy hay kêu la.

- Khốn kiếp!

Lưu Kiệt Huy tựa cơn lốc ào ào cuốn tới giải cứu đồng bọn, tay gã cầm một thanh kiếm xanh biếc tỏa ánh sáng lờ nhờ chém ngang cổ Mạnh Quân. Đây là biện pháp tình thế duy nhất, bởi Lưu Kiệt Huy biết vũ khí của đối thủ rất đáng sợ nên không dám va chạm trực tiếp.

Tốc độ gã cực nhanh, Mạnh Quân không kịp phản ứng chỉ biết trơ mắt nhìn, mũi thương vẫn giữ nguyên thế tới quyết liều mạng.

Keng!

Ngay thời điểm lưỡi kiếm sáng lóa sắp phạt ngang cổ Mạnh Quân, thình lình bị ánh đao xẹt tới chém văng đi.

Phập!

Bên kia, mũi thương bén nhọn dễ dàng phá nát lớp giáp phòng ngự của Mạnh Điền, đâm thấu tim gã, xuyên ra tận sau lưng.

Tên trọc hộc lên đau đớn, thân hình cồng kềnh loạng choạng lùi mấy bước rồi khuỵu xuống, hai tay ôm chặt vết thương, vẻ mặt kinh hoảng tột cùng.

Gã chậm chạp cúi nhìn máu tươi phun thành suối từ lỗ thủng toang hoác ngay tim, không thể tin mình chết lãng xẹt khi đang chiếm ưu thế hoàn toàn, ngay trước mắt Lưu Kiệt Huy và các chiến hữu.

Rầm!

Mạnh Điền đo đất, hai mắt vẫn mở trừng trừng trợn dọc.

Máu từ xác gã chảy ra đọng thành vũng lớn, lan rộng khắp hành lang.

- Mày...

Mắt Lưu Kiệt Huy ửng đỏ dữ tợn nhìn Trần Phi đang thản nhiên đứng đối diện. Vừa rồi nếu tên kia không xen vào, gã đã cứu được Mạnh Điền.

Bọn gã chơi với nhau mấy năm, tình cảm thâm sâu không giống mặt ngoài tỏ ra hời hợt. Khi đại dịch quét qua, năm người đùm bọc lẫn nhau mà sống sót, mưu đồ xưng vương xưng bá. Thế nhưng chưa gì Mạnh Điền đã vong mạng, lại còn chết thảm ngay trước mắt mình, điều này gây ra đả kích không nhỏ lên tâm tính kiêu ngạo của Lưu Kiệt Huy.

Gã long mắt chỉ mũi kiếm lần lượt vào mặt mấy người Trần Phi, rít qua kẽ răng:

- Mày, mày, tất cả bọn mày... đều phải chết thật thảm khốc!

- Tới đi, không cần nhiều lời! - Trần Phi hừ mũi.

Vừa rồi chạm chiêu, Trần Phi phát hiện thanh kiếm trong tay Lưu Kiệt Huy tốt hơn Trảm Ma Đao, âm thầm lưu ý, định bụng giết chết gã đoạt kiếm.

Vút!

Thân hình Lưu Kiệt Huy chớp động tan thành cái bóng mờ nhạt, nháy mắt đã tiếp cận Mạnh Quân, trường kiếm mang theo toàn bộ giận dữ quét tới. Dù tức giận song gã vẫn rất tỉnh táo, chọn Mạnh Quân đang bị thương công kích trước, loại bớt chướng ngại.

Là dân thể thao chuyên nghiệp lại còn ưu tú nhất trường, ngay từ đầu tố chất Lưu Kiệt Huy đã vượt xa người thường, chiếm lợi thế cực lớn.

Tốc độ Mạnh Quân ngay cả lúc sung mãn vẫn kém Lưu Kiệt Huy, huống hồ hiện giờ thân mang trọng thương càng không thể so sánh, gắng gượng vung trường thương gạt kiếm, chỉ cần vũ khí song phương va chạm coi như y chiếm phần thắng.

Vút!

Lưu Kiệt Huy không phải Mạnh Điền, biết cây thương bất phàm, gã không dại cứng chạm cứng, cổ tay gặt nhẹ, trường kiếm biến ảo tựa linh xà lách qua mũi thương đâm thẳng vào cổ Mạnh Quân.

Nguy hiểm cận kề, y bất thần móc khẩu súng ngắn vẫn đeo ngang hông nổ liền mấy phát tới ngực đối phương.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Lưu Kiệt Huy tâm cơ linh mẫn, trước đó vẫn luôn chú ý đề phòng. Nhác thấy Mạnh Quân cầm súng lên, gã lập tức thu kiếm tung người tránh, tiếp đó lưỡi kiếm vẽ một đường cong như vầng trăng non xanh biếc bổ xuống đầu kẻ địch.

Phản ứng của Lưu Kiệt Huy quá mức linh hoạt, chẳng khác nào nước chảy mây trôi, liền lạc kín kẽ, không hề có chút chần chừ chậm trễ, hoàn toàn không cho đối thủ cơ hội trở tay.

Xoẹt!

Kiếm lướt gió phần phật.

Mạnh Quân vô vọng ngả người ra sau cầu may, thầm đọc kinh sám hối.

Khi lưỡi kiếm sắp chẻ đầu Mạnh Quân ra làm đôi, Trần Phi thình lình xuất hiện ngay sau lưng y, Trảm Ma Đao ầm ầm chém thẳng.

Keng!

Đao kiếm va nhau tóe lửa, ngửi được cả mùi không khí bị đốt cháy khét.

Lưu Kiệt Huy tê chồn cổ tay, thoáng giật mình, không ngờ tên kia gầy yếu nhưng khí lực mạnh đến vậy.

Tay trái gã mờ ám búng nhẹ, một tia sáng bạc phóng thẳng tới mắt trái Trần Phi.

Viu!

Trần Phi cấp tốc nghiêng đầu tránh được.

Ngón tay Lưu Kiệt Huy khẽ máy động, tia sáng kia đâm hụt liền đảo một vòng rồi quay ngược lại vùn vụt lao cắm vào gáy hắn.

Trần Phi khẩn trương lạng người sang bên, vừa kịp lúc tia chớp bạc xẹt qua, chỉ chậm một phần trăm giây thôi là thân hắn thủng một lỗ.

Bàn tay trái Lưu Kiệt Huy khum khum chụp mạnh, tia chớp bạc hơi khựng rồi đột nhiên đâm thẳng xuống mặt Trần Phi.

Hắn ngả sát người xuống đất, luống cuống che đao trước mặt.

Keng!

Tia chớp bạc đâm trúng thân đao dội ngược, Lưu Kiệt Huy chớp thời cơ nhảy lên khoảng không bên trên, mũi kiếm nhọn hoắt đâm xuống tim Trần Phi.

Dường như gã muốn giết chết hắn theo cách Mạnh Điền tử vong.

Lưng Trần Phi dán chặt xuống nền đá lạnh, lần đầu tiên hắn bị ép chật vật, muốn kháng cự mà không kịp.

- Hóa Đá! - Ý nghĩ lướt nhanh qua đầu Trần Phi.

Phần ngực hắn lập tức biến thành màu đen, phủ dày một lớp sừng rắn chắc.

Cốp!

Mũi kiếm sắc lạnh đâm xuống tóe lửa, không cách nào gây tổn hại cho Trần Phi. Hắn nghiến răng tung một đá ngay hạ bộ Lưu Kiệt Huy vẫn còn treo lơ lửng nhờ mũi kiếm chống chịu.

Không ngờ Trần Phi có kỹ năng phòng ngự chẳng khác Mạnh Điền, Lưu Kiệt Huy chưa kịp biến chiêu, thấy chân hắn tống thẳng tới chỗ hiểm thì giật mình kê gối đỡ.

Bốp!

Lưu Kiệt Huy bị đá văng, thế nhưng ngón tay vẫn khẽ búng điều động tia chớp bạc khi nãy vọt tới Trần Phi, ngăn không cho hắn giành thế chủ động.

Trần Phi búng người bật dậy, toàn lực bám theo thân hình Lưu Kiệt Huy đang trôi nhanh về phía sau, Trảm Ma Đao hung mãnh hất bay tia chớp bạc. Khi còn cách đối phương vài mét, trông thấy gã chuẩn bị đáp xuống đất, ngón giữa tay trái Trần Phi vươn ra.

Xoẹt!

Một chùm lưới nhện đen sì phủ chụp quanh thân Lưu Kiệt Huy.

Gã kinh hãi huơ kiếm chém loạn lên lưới, lập tức bị chùm tơ bám chặt lấy kiếm.

- Tới đây!

Tay trái Trần Phi ghì mạnh tơ nhện, kéo thốc Lưu Kiệt Huy đến chỗ mình, đồng thời phóng ra thêm một tầng lưới khác, quyết không để gã trốn thoát.

Đây là đòn sát thủ hắn giấu kín từ đầu, kiên nhẫn chờ đợi đến tận lúc này mới tung ra.

Dính thêm một lớp lưới nhện dày đặc, toàn thân Lưu Kiệt Huy chìm trong đám lùng nhùng, giãy dụa cỡ nào cũng không thoát ra được, trôi tuột đến vị trí Trần Phi cầm đao chực sẵn.

- Đừng vội mừng!

Trong tay gã chợt xuất hiện khẩu súng có hình dạng cụt ngủn kỳ lạ, nòng súng to bằng miệng bát chỉa về phía Trần Phi khạc ra một viên đạn lửa.

Phừng!

Lưới nhện ngại sức nóng, vừa khẽ chạm vào viên đạn lửa lập tức bị đốt cháy thành tro bụi.

Chưa dừng ở đó, viên đạn lửa rú rít xoáy thẳng đến Trần Phi, cuốn theo luồng khí nóng rực.

Vèo!

Trần Phi vội nhảy tránh, khoảng cách quá gần, may mà chỉ số nhanh nhẹn của hắn rất cao mới thoát được.

Đánh trật mục tiêu, viên đạn lửa như hung thần lao sầm tới đám Lương Nhật đứng phía xa. Bọn gã cuống cuồng nhảy loạn xạ, may mắn không thương vong, dù vậy vẫn kinh hồn táng đởm.

Dãy hành lang tối tăm bị đạn lửa lướt ngang liền sáng rực lên. Nó cuồng nộ lao đến tận cuối hành lang, đâm sầm vào vách tạo thành tiếng nổ kinh khiếp.

ẦM!!!

Cả bức vách cháy đen đổ sụp, tòa khách sạn rung chuyển như bị địa chấn, cát bay đá chạy rào rào.

Mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo Trần Phi. Vừa rồi va phải thứ chết tiệt kia chắc thân thể hắn nổ tung như pháo hoa, thu lượm được vài gam thịt hay không còn phải nghĩ lại.

Tuy nhiên, kỹ năng càng khủng bố thì tiêu hao càng lớn, mắt hắn đảo qua Lưu Kiệt Huy.

Trần Phi đoán không sai, phát đạn vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sinh lực của Lưu Kiệt Huy. Mặt gã xám như tro tàn, nặng nhọc khoát tay hạ lệnh:

- Chúng kiệt lực rồi, tất cả mau tiến lên giết hết!

Ba tên kia nãy giờ không phải trơ mắt nhìn Lưu Kiệt Huy lâm nguy mà không cứu, chỉ vì bản tính gã ngông cuồng xem trời bằng vung, không cho phép kẻ khác nhúng tay vào, nghe vậy lập tức xông tới.

Liên tục chiến đấu cường độ cao, sử dụng kỹ năng Hóa Đá và hai lần xài Nhẫn Phun Tơ cũng đã hút sạch thể lực Trần Phi. Hắn lấy Bình Thể Lực ra hớp một ngụm, thân thể nhoáng lên biến mất, lúc hiện ra đã âm thầm đến sau lưng một tên, Trảm Ma Đao tàn nhẫn đâm tới.

Phập!

Mấy tên này thực lực đều kém hơn Mạnh Điền, đối đầu Trần Phi khác nào lấy trứng chọi đá, bị một đao xuyên thẳng từ sau ra trước ngực.

Trần Phi kéo mạnh đao về, lưỡi đao xé toang một bên cơ thể tên kia, nội tạng đứt đoạn đổ hết ra ngoài thành một đống nhớp nhúa tởm tợm khiến gã gục ngay xuống đất.

- Thằng khốn, tao giết mày!

Tên khác nổi điên nhào đến quét dao chém sau lưng Trần Phi.

Hắn thần tốc nhảy lên, gót chân đá mạnh ra sau.

Bốp!

Ăn trọn gót chân giữa mặt, tên kia lảo đảo bật ngửa, trước mắt tối sầm.

Cũng may phòng ngự gã khá cao nên chưa đến nỗi gục tại chỗ, đổi lại kẻ khác chắc đã mất mạng. Có điều gã chỉ tồn tại được thêm một giây, chợt nghe cổ mát lạnh, trời đất quay cuồng chao đảo thì đầu đã rơi xuống đất.

Song phương hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chênh lệch cực lớn!

Lưu Kiệt Huy thúc giục đông bọn xông lên khác nào bảo chúng đâm đầu vào chỗ chết.

Chớp mắt chỉ còn lại Lưu Kiệt Huy mặt trắng bệch và một tên đang dây dưa với Mạnh Quân bị thương nhưng chưa làm gì được.

- Thanh Thế, mau lui lại! - Lưu Kiệt Huy bất cam rống lớn.

Tên kia đang chiếm ưu thế sắp hạ được Mạnh Quân, nghe vậy vẫn cố chém thêm vài nhát liền bị một cái lưới nhện đen sì chụp thẳng xuống người, lập tức bị trói gô lại.

Trần Phi kéo phăng gã bay về phía mình, Trảm Ma Đao lạnh lùng đâm tới.

Phụp!

Cổ tên kia thủng một lỗ lớn, lặt lìa phún máu thành vòi, ầm ầm đổ xuống.

Cứ tưởng đồng bọn cầm cự được khá lâu cho mình có chút thời gian hồi phục, nào ngờ chưa gì chiến cục đã ngã ngũ, Lưu Kiệt Huy vội vã lấy ra một cái bình nhỏ trút hết thứ chất lỏng màu trắng bạc sáng lấp lánh vào miệng.

Trần Phi toan lao đến kết liễu gã, trông thấy hành động này lập tức kéo Mạnh Quân thối lui, miệng quát:

- Chạy!

Đám người đứng tít đằng sau liền ù té chạy tới cầu thang dẫn lên tầng trên. Mạnh Quân đau nhức khắp người nhờ có Trần Phi dìu cố lê chân chạy, mắt nổ đom đóm.

Trước khi quay người chạy đi, cánh tay Lương Nhật kín đáo vung nhẹ, không để ai phát giác.

- Tao thiêu sống tụi mày!

Lưu Kiệt Huy gầm điên cuồng phóng theo bọn Trần Phi, cánh tay gã gồng cứng nổi đầy cơ bắp và gân cuồn cuộn, hai bàn tay chập lại đè mạnh lên khẩu súng kỳ quái kia, nó lập tức tỏa sáng chói mắt, hừng hực nhiệt khí.

Nhiệt độ đột ngột gia tăng chóng mặt, những nơi Lưu Kiệt Huy lao qua bị thiêu đốt bốc cao từng luồng khí nóng vặn vẹo, dường như lửa từ địa ngục phá vỡ tầng ngăn cách chui lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.