Tề Nhạc nghe xong, trong nội tâm xuất hiện cảm giác không bỏ được, những năm này hắn đã làm lão đại của nhiều người, thu không ít tiểu đệ, nhưng có thể trở thành huynh đệ, cũng chỉ có mình Điền Thử.
- Không có việc gì, dù sao chú mày cũng không có rời khỏi Kinh Thành, huynh đệ chúng ta sẽ có thời điểm tụ hợp, đến trường là chuyện tốt, anh không được học đầy đủ, nhà của mày có điều kiện tốt hơn, học để không trở thành kẻ vô tích sự, tốt rồi, anh cúp máy.
Điền Thử nghe điện thoại đã tắt, trên gương mặt mập mạp xuất hiện nụ cười khổ, quay đầu lại nhìn thấy một đống mô hình trên bàn của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, đem tinh lực đặt vào đống mô hình trên bàn, tuy tay của hắn đầy đặn, nhưng khi lắp ráp những mô hinh này, trở nên vô cùng tinh xảo.
Tề Nhạc đang định đưa điện thoại trả lại cho Cơ Minh Minh, thấy nàng đang dùng khăn ướt lau sạch tay của mình, mà vị trí lau chùi, chính là nơi mình đụng vào lúc nãy, có lẽ là bởi vì Điền Thử nói tin tức làm hắn phiền muộn, cho nên lúc này hắn không có tâm trí đi chiếm tiện nghi làm gì, đưa di động đặt bên cạnh Cơ Minh Minh, lẳng lặng ngồi đó không nói thêm gì nữa.
Thẳng tới khi lên máy bay, tâm tình Tề Nhạc bởi vì thấy được nhiều thứ mới lạ cho nên khôi phục lại, địa vị Thánh Phật Tự tại Tây Tạng đúng là siêu nhiên, chẳng những bọn họ không cần mua vé máy bay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2370460/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.