Chương trước
Chương sau
Tề Nhạc đương nhiên sẽ không biết Hải Như Nguyệt đang suy nghĩ cái gì đó, trong hắn mê ngủ, đồ án Kỳ Lân trước người hiện ra rõ ràng hơn các lần trước, khí lưu hai màu đen bạch không ngừng xoay quanh người nhắn, thân thể bị tổn thương kịch liệt dưới cổ khí lưu này không ngừng lành lại, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng khôi phục một tia huyết sắc.

Trong lúc Tề Nhạc ngủ say, trong đầu không ngừng lóe lên các huyệt vị tối hôm qua vừa học, mỗi một huyệt vị đều trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả bảy kinh mạch và huyệt vị không tận lực nhớ cũng xuất hiện mơ màng. Sau khi giác tỉnh huyết mạch Kỳ Lân, lần đầu tiên nó phát huy tác dụng, Hắc Kỳ Lân, luôn luôn là vương giả trong Kỳ Lân, nó thật sự chỉ có năng lực khôi phục thôi sao? Tứ Tường Vân Kỳ Lân chỉ có thể là phế vật sao? Hắc Kỳ Lân chỉ xuất hiện huyết mạch truyền thừa lần đầu tiên trong lịch sử, ngay cả Trát Cách Lỗ kế thừa phật lực mười đời, cũng không rõ ràng Hắc Kỳ Lân chân chính có được năng lực thế nào.

Trong lúc ngủ mơ, thời gian luôn qua rất nhanh, ban ngày nhanh chóng bị bóng tối thay thế, trong phòng Tề Nhạc đã có một người xuất hiện.

Hải Như Nguyệt vẫn một thân áo trắng như trước, nhưng bây giờ nàng mặc bộ quần áo thể thao, kính đen trên mặt đã không thấy đâu, mái tóc đen rối tung xỏa ở sau đầu, nếu như Tề Nhạc có thể nhìn thấy Hải Như Nguyệt bây giờ, hắn nhất định rất kinh ngạc. Nàng hiện giờ, trên mặt không có một tia thô bạo nào, gương mặt có hào quang nhu hòa hiện ra.

Đứng trước giường, hai tay Hải Như Nguyệt không ngừng biến hóa hình dạnh, trên người có hào quang màu ngà sữa hiện ra, cùng với hào quang đen bạch trên người Tề Nhạc giao ứng với nhau.

- Ồ, vì cái gì hiện giờ không sinh ra bài xích chứ?

Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc lầm bầm. Vân lực của nàng và khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc tiếp xúc với nhau, chẳng những vân lực của bản thân không bị bài xích, hơn nữa tốc độ vận hành gia tăng trên phạm vi lớn phải biết rằng, vân lực đạt tới cảnh giới hiện tại của nàng, đã hóa dịch trong người, tốc độ vận hành chính là chướng ngại lớn nhất.

Hai tay Hải Như Nguyệt đặt lên ngực của mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dụng tâm đi cảm thụ khí tức Kỳ Lân, nàng phát hiện, khí tức Kỳ lân trên người Tề Nhạc vô cùng nhu hòa, như gió xuân ấm áp, không ngừng từ lỗ chân lông của hắn hiện ra ngoài, lại phản tác dụng với thân thể hắn, nhiệt độ thân thể Tề Nhạc rất cao, chí ít cao hơn bốn mươi độ, mỗi tế bào trong cơ thể tràn ngập sức sống, không ngừng phân giải và thành hình, thân thể bị thương khôi phục còn nhanh hơn tưởng tượng. Nhất là tiếng tim đập của Tề Nhạc, vang lên đều đặn trong gian phòng yên tĩnh, tiếng tim đập có lực hơn người bình thường.

Chậm rãi mở hai mắt ra, sóng mắt Hải Như Nguyệt lưu chuyển, trong nội tâm thầm nghĩ.

- Đúng, khí tức Kỳ Lân trời sinh là trợ lực tu luyện lớn nhất của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, mà khí tức của hắn ta căn cứ theo ý niệm mà cải biến. Bởi vì lúc trước mình nặng tay với hắn, cho nên, hắn mới bài xích mình, khí tức Kỳ Lân sẽ phản tác dụng với vân lực từ Thăng Long Quyết. Mà bây giờ hắn đang ngủ say, ý thức đã ngủ say, khi tức Kỳ Lân đã mất đi phán đoán, cho nên ta ở bên cạnh hắn có hiệu quả làm chơi ăn thật. Không hổ là vương của cầm tinh, chỉ khi thức tỉnh đã có được năng lực to lớn này rồi.

- Mẹ kiếp, Hải Như Nguyệt, lão tử muốn cưỡng hiếp cô!

Đột nhiên trong gian phòng yên tĩnh có âm thanh la hét vang lên, ngay cả Hải Như Nguyệt cũng bị giật mình. Thân thể Tề Nhạc cuồn lên, có lẽ vì xúc động thương thế trên người, trong lúc ngủ mơ hắn cũng phải nhăn mặt.

Hải Như Nguyệt tức giận nhìn qua nam nhân côn đồ trước mặt, trong mắt có nộ khí hiện ra.

- Nam nhân đều dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Nếu như không phải Kỳ Lân, hừ.

Bộ ngực đầy đặn của nàng phập phồng, trong mắt có hàn quang lập loè, cắn cắn bờ môi của mình. Gương mặt thiên sứ trời sinh, dáng người ma quỷ, đã khiến Hải Như Nguyệt vào năm mười mấy tuổi đã biến thành đối tượng truy cầu của vô số nam nhân cùng lứa, những người này không mang lại bao nhiêu phiền não cho nàng, dù sao nàng cũng là nữ nhân, cũng từng gặp được nam nhân có thể đả động nội tâm của mình, nhưng mà, nàng đồng thời cũng là một thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, năm đó, Trát Cách Lỗ phát hiện ra nàng, nói cho nàng biết trách nhiệm của bản thân, nàng không thể không buông tha rất nhiều lý tưởng của nữ nhân. Long là thống soái trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, trên người nàng mang trách nhiệm còn lớn hơn Cơ Minh Minh nhiều.

Tiếng đập cửa vang lên, Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Tiến vào!

Chu thúc cầm một cái khay đi vào, trên khay có nồi sứ lớn.

- Tiểu thư, tôi mang cháo thịt tới cho Tề tiên sinh.

Hải Như Nguyệt gật gật đầu, nói:

- Có lẽ anh ta đã tỉnh rồi, Chu thúc, bất luận trên người anh ta xảy ra cái gì, ngài không nên kinh ngạc, cũng nhất định phải bảo thủ bí mật. Thân phận của anh ta rất đặc thù, vô cùng trọng yếu với tôi.

Chu thúc mỉm cười, nói:

- Tiểu thư còn không tin tôi sao?

Ánh mắt Hải Như Nguyệt trở nên nhu hòa đi rất nhiều, đi đến trước mặt Chu thúc tiếp nhận cái khay đặt lên mặt bàn, nói:

- Làm sao không tin? Nếu như tôi không tin được ngài, cũng không nhờ ngài chiếu cố anh ta. Ngài đã nhìn Tiểu Nguyệt lớn lên, tôi vẫn đối đái ngài như cha của mình, ngài cũng như cha mẹ của tôi vậy, đều là người thân nhất của tôi. Nếu như nói tôi chọn người nào tín nhiệm nhất trên đời này, khẳng định chính là ngài rồi.

Thân thể Chu thúc hơi chấn động, hiền lành nhìn qua Như Nguyệt nói:

- Đứa nhỏ ngốc, Chu thúc vĩnh viễn là Chu thúc của con, chỉ cần con đừng ghét bỏ Chu thúc già, Chu thúc vĩnh viễn làm bạn với con. Tuy thanh niên như Tề Nhạc ngả ngớn với con một ít, nhưng bản tính lại không xấu, nhưng ngày hôm nay con giày vò anh ta không nhẹ, có cần thiết không?

Nghe được Chu thúc nhắc tới Tề Nhạc, Hải Như Nguyệt còn có chút giận không thể phát tiết, hừ một tiếng, nói:

- Người như anh ta, nên ăn nhiều đau khổ, tùy tiện nghĩ tới còn tốt. Con ghét nhất chính là người háo sắc như anh ta, ngài không thấy ánh mắt của anh ta khi vừa gặp con đâu, nếu không phải vì thân phận anh ta quá trọng yếu, con đã sớm đánh anh ta nằm trên giường mấy tháng. Không cho anh ta chút giáo huấn, thì trí nhớ của anh ta không dai.

Chu thúc khẽ cười một tiếng, nói:

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó a. Anh ta còn trẻ như vậy, khó tránh khỏi dụng tâm vào chuyện nam nữ, huống chi tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Tiểu thư, năm nay tiểu thư cũng hai mươi ba tuổi rồi, cũng nên lo lắng chuyện chung thân đại sự của bản thân mình.

Khuôn mặt Hải Như Nguyệt ửng đỏ, nói:

- Chu thúc, hiện giờ con sẽ không nghĩ tới những chuyện, còn có quá nhiều chuyện con cần làm.

Chu thúc thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu thư, nói như thế nào, thì tiểu thư cũng là con gái, nên tìm một nơi quy túc cho mình. Tôi biết trên người tiểu thư có trách nhiệm rất lớn, nhưng mà, không nên vì những chuyện này mà làm khổ mình. Suy nghĩ thật kỹ lời Chu thúc nói. Hiện giờ tôi hi vọng nhất, chính là tiểu thư có cuộc sống hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.