Biển cả mênh mông rất rõ ràng, mà ở gần bờ, nước biển có màu lam nhạt, mặc dù nói không có yên tĩnh, nhưng sóng cả mạnh mẽ, âm thanh sóng biển vỗ vào bờ cát làm nội tâm của Tề Nhạc rung động thật lớn, lòng dạ khoáng đạt theo. Nước biển xô bờ, cach bờ biển càng xa, màu sắc nước biển trở nên thâm thúy hơn, biển cả xa xôi này, sóng cả vô biên vô hạn, làm cho hắn có chút si ngốc.
Gió biển từ cửa sổ thôi vào, xua tan oi bức, lưu lại vài phần mát lạnh, tuy mùi thanh của muối rất khó ngửi, nhưng đây lại là hương vị đặc thù của biển. Tề Nhạc rất may mắn lựa chọn đi Bắc Đái Hà lần này, bởi vì nơi này có biển, hoàn thành giấc mộng ngày trước của mình. Trong lòng của hắn sinh ra một cổ xúc động, không thể chờ đợi được muốn tiến ra biển.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
- Ai thế?
- Là tôi.
Âm thanh mang theo tức giận của Hứa Tiên từ trong điện thoại vang lên.
Nhớ tới câu trả lời của Hứa Tình, Tề Nhạc cố nén không cười ra tiếng.
- Như thế nào, Hứa đại tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?
Hứa Tình nói:
- Không phải tôi muốn tìm anh, là Vân tỷ bảo tôi điện thoại cho anh. Giờ cơm trưa trường học không có an bài, anh phải ăn đồ mình mang theo, sau đó tự do hoạt động. Vân tỷ bảo tôi cơm trưa anh đã chuẩn bị chưa?
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Ta cũng không biết nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2370312/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.