Nói xong câu này hắn lại nghĩ tới Văn Đình có hỏi qua mình, chẳng lẽ sau này mình vẫn làm việc trong công ty nội y sao? Tuy chỗ đó không ít mỹnữ, nhưng mà, mình có thể làm gì để phát triển? Cơ Đức nói có đạo lý,thân là Kỳ Lân, mình cần làm là gia tăng thực lực, bất luận là thủ hộphương đông cũng tốt, suy nghĩ cho tương lai của mình cũng được, đây làlựa chọn tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn đã có chút ý định.
Hai người xuống xe, Cơ Đức mang theo Tề Nhạc đi thẳng vào nhà mình.
Lúc này, Cơ thượng tướng đang ngồi trong thư phòng xử lý công việc,nghe được Cơ Đức mang theo Tề Nhạc trở về, từ trong phòng ra ngoài. Tuyhơn một tháng không gặp, thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy Cơ thượng tướng, có cảm giác lão nhân này tiều tụy hơn một ít, vì quốc gia, hắn cống hiếntuổi trẻ của mình, đến lúc tuổi già vẫn lao lực như vậy.
- Ngồi đi, Cơ Đức, anh rót trà cho Tề Nhạc.
Cơ thượng tướng hiền hoà, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc phi thường ôn hòa,nhưng ngay cả như vậy, cũng không che dấu được khí tức không giận tự uycủa hắn.
- Bá phụ, tôi gọi ngài như vậy nhé?
Tề Nhạc cung kính nói, đang ở trước mặt Cơ thượng tướng, hắn không còn dáng vẻ lưu manh nữa.
Cơ thượng tướng cười ha hả, nói:
- Xưng hô không sao cả, anh không ngại, cũng nên gọi tôi là lão gia tửnhư Cơ Đức đi. Nhìn thấy người trẻ tuổi xuất sắc như anh, tôi cảm thấyrất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2370172/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.