Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Rộng rãi sao? Tôi không cảmthấy như vậy, nhưng những ngày qua tôi trải qua không ít chuyện, dù saotôi không phải một tập tài liệu, rời khỏi Thanh Bắc có lẽ là một chuyệntốt a. Như thế nào, cô ra sân bay đón người à?
Trầm Vân mỉm cười, nói:
- Đúng vậy! Tới đón một vị trưởng bối của gia tộc. Anh thì sao? Nhìnbộ dáng của anh, hình như là từ nơi xa trở về, sắc mặt của anh khôngtốt.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Sắc mặt tốt mới là lạ, tôi sợ độ cao! Máy bay là thứ tôi không muốn ngồi nhất.
Trầm Vân do dự một chút, ngẩng đầu hai mắt nhìn Tề Nhạc.
- Có cơ hội cùng ăn cơm được chứ? Tuy anh không ngại, nhưng nhưng tôivẫn hy vọng anh cho Tình Nhi cơ hội xin lỗi, nếu không, chuyện này sẽbiến thành khúc mắc cả đời của nàng, hơn nữa cũng lưu lại bóng mờ thậtlớn trong lòng Tình Nhi.
Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, hắn cócảm giác Trầm Vân thật là đặc biệt, lúc trước bọn họ "Ở chung" một chỗ,Trầm Vân mang cho hắn cảm giác gia đình, đó là thứ đồ vật khiên Tề Nhạckhông muốn bỏ nhất, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trầm Vân, thở dài một tiếng, nói:
- Vân tỷ, cô cảm thấy cần làm vậy sao?
Trầm Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, có chút cầu khẩn nói:
- Xem như tôi cầu anh được chứ?
Tề Nhạc liếc nhìn nàng thật sâu, gật gật đầu, nói:
- Nếu cô cho rằng là cần thiết, vậy được rồi, thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2370147/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.