Nghe xong Tề Nhạc nói những lời này, Hứa Tình đột nhiên trở nên kích động:
- Còn không phải bởi vì anh, nếu không phải anh, tôi có thể ly khai sao?
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, cúi đầu xuống, im lặng nói:
- Tề Nhạc, thực xin lỗi.
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói:
- Tôi không phải đã bảo Trầm Vân nói cho cô biết sao? Tôi cũng khôngtrách cô, sự kiện kia nếu như ngược dòng tìm hiểu thì trách nhiệm đếncó lẽ là ở tôi. Kỳ thật, cô căn bản không cần phải rời khỏi Thanh Bắcđâu. Tôi cho tới giờ cũng chưa từng hận cô cái gì, tôi là nam nhân, côlà nữ nhân, tôi cũng không bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Cô cũng đừng quá để ý nữa.
Hứa Tình ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhạc, thanh âm có chút quái dị:
- Anh thực sự không hận tôi sao?
Tề Nhạc nhún vai, nói:
- Tôi sao phải hận cô chứ?
Hứa Tình vành mắt ửng đỏ, nói:
- Thế nhưng mà, lúc trước tôi cảm giác rất rõ ràng Vân tỷ đối với anh phi thường có hảo cảm. Tôi, tôi sợ...
Tề Nhạc khẽ cười một tiếng, nói:
- Tôi rõ rồi, từ trước đã biết quan hệ giữa các cô, cho nên tôi nói,nếu như ngược dòng tìm hiểu thì trách nhiệm chuyện này có lẽ là ở tôi. Tôi không phủ nhận mình có hảo cảm với Vân tỷ, bất quá không nghĩ tớicô sẽ cực đoan như vậy thôi. Về sau tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2369967/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.