Tề Nhạc kéo tay Văn Đình, ngồi vào ghế Y Nhược vừa chỉ, đột nhiên YNhược ho khan hai tiếng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp lại khó coi hơn lúc trước. Mà Long Giang lộ ra thần sắc khẩn trương, vội vàng lấy mộtcây cỏ non thảo dược trong người ra, tự mình đưa vào miệng của Y Nhược. Y Nhược nuốt thảo dược này vào, sắc mặt mới khôi phục bình thường lầnnữa.
Thở dài một hơi, sắc mặt Y Nhược khôi phục vài phần hồng nhuận như trước, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt lộ ra hào quang không biết nên nói thế nào, nói:
- Nói cho tôi biết,các vị từ đâu tới đây. Trong ấn tượng của tôi, Kỳ Lân nhất tộc chúng tahình như không có người nào giống như anh cả.
Tề Nhạc sững sờ một chút, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào vấn đề Y Nhượcvừa hỏi, nói thật sao? Thế nhưng mà, nếu nói sư thật thì người trongthời đại này rất khó lý giải. Trong nội tâm khẽ động, Tề Nhạc nói:
- Tiền bối, có lẽ ngài là đại tế tự của Tộc Thổ a.
Y Nhược gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi chính là đại tế tự Tộc Thổ, cho dù trong Tộc Thổ, cũngkhông có mấy người biết thân phận Kỳ Lân của tôi. Nếu như không phải bọn người Hi Thụy đi vào trong tộc, chúng tôi cũng không có khả năng cứuanh. Vốn, tôi còn chưa tin lời của Hi Thụy nói, nhưng mà, tôi tận mắtnhìn thấy khí tức Kỳ Lân trên người của anh, tôi không tin không được.Tôi nghĩ, sở dĩ vương của hung thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2369502/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.