- Tề Nhạc...
Như Nguyệt vừa nói ra hai chữ này đã bị Tề Nhạc đánh gãy. Ôm chặc nàng, Tề Nhạc lẩm bẩm nói:
- Cái gì cũng không nói được chứ? Không cần an ủi anh, cũng không nêntrách cứ anh. Hiện tại anh chỉ muốn được ôm em, anh đã mất đi Văn Đìnhcho nên anh tuyệt đối không muốn mất em và Minh Minh. Trước kia kia anhdễ dàng xúc động, cho dù là sau khi ở thời kỳ viễn cổ cự thú trở về, khi đó anh có được Hiên Viên kiếm nên làm cho anh tự phụ cho rằng trên đờinày không còn ai là đối thủ của mình cả.
- Anh sai rồi, không chỉ có trên người Vũ Mâu mà còn trên người của anh. Khi mặt trời ngàymai bắt đầu mọc anh sẽ trở nên lý trí, sau này bất luận là tình huốngnhư thế nào anh cũng sẽ tính toán xong mời đi làm. Cũng bắt đầu từ ngàymai anh sẽ không chia lìa với các em, dùng tính mạng còn lại của mìnhthủ hộ các em.
Như Nguyệt cảm giác bờ vai của mình ẩm ướt, đó là nước mắt của Tề Nhạc chảy xuống lúc bắt đầu kể lại những chuyện sinh ra ở phương tây, nước mắt này không có ngừng chảy, đó là nước mắt hốihận cũng là nước mắt bi thương cho cái chết của Văn Đình cùng Klinsmann, Đế Tâm Tuyết Liên Vương. Hắn nói rất đúng, hắn vào lúc này đã hoàn toàn bày ra một mặt mềm yếu nhất trong đời của hắn.
Chỉ có nhưvậy mới có thể biểu đạt uất ức tích tụ trong lòng của hắn. Thân thể TềNhạc rất lạnh, cho dù Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2368887/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.