Đến lúc vạn bất đắc dĩ, cho dù bỏ qua tiểu đội Sinh Tiếu, cũng nhất định phải bảo vệ mình. Hắc Bạch song long sẽ ở lại giúp đỡ hai người. Vẫnlà câu nói kia, chưa đến lúc sống còn thì không cần điều khiển những Kim Sí Đại Bằng đó. Tuy chúng ta đến là để giúp đỡ, nhưng từ trong thâmtâm, tôi không hy vọng để cho mẹ biết rõ thực lực thực sự của chúng tamạnh như thế nào. Chút nữa, tôi và Tuyết Nữ sẽ rời đi, mọi người bảotrọng nhé.
Vừa nói, ánh mắt của Tề Nhạc nhìn lướt qua mọi người,đặc biệt là Như Nguyệt. Nhìn Minh Minh và Thương Băng lâu hơn một chút,dùng ánh mắt của mình an ủi họ.
Phản ứng đầu tiên chính là MinhMinh, cô kinh hô một tiếng, chợt bổ nhào vào người Tề Nhạc, cũng khôngngượng ngùng, ôm lấy khuôn mặt Tề Nhạc, nhìn chăm chú vào ánh mắt củahắn, kích động nói:
-Tề Nhạc, ánh mắt của anh lại có thần thái rồi, có phải anh lại có thể nhìn thấy?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
-Vậy thì coi như là trước khi đi, tôi cho mọi người một tin tức tốt đi.Đúng, ngày hôm qua sau trận chiến với Xi Vưu, có lẽ là được năng lượngdao động tỏa ra trên thần khí, nên tôi đã khôi phục thị lực. Thật sự làvô cùng may mắn!
Mọi người gần như reo lên cùng lúc. Như Nguyệtcùng Thương Băng cũng nhào tới, vây chặt lấy Tề Nhạc. Nhìn dáng vẻ thânthiết của bọn họ, Thực Vật Hồn đã trưởng thành ở một bên có vẻ hơi côđơn, nhưng cô cũng vui mừng. Chẳng qua là trước mặt nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2368707/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.