- Trước kia đã từng có rất nhiều Tề Nhạc đi tìm chúng tôi rồi, hơnnữa mỗi một người đều có dung mạo giống như chúng tôi, nhưng mà nhữngngười này lừa gạt không biết bao nhiêu tình cảm của chúng tôi, tiền vớichúng tôi mà nói không có gì, nhưng mà chúng tôi sợ bong bóng hy vọngcủa chúng tôi tan tành a! Năm đó khi con của chúng tôi mất tích chính là đau đớn vĩnh viễn trong lòng tôi, chúng tôi không hy vọng bi thống nhưvậy lại xuất hiện, bởi vì tôi không cách nào thừa nhận nổi, cũng khôngmuốn phải chịu thêm.
Nói tới đây nước mắt từ trên mặt Ứng Tiểu Điệp chảy xuống, nhìn qua gương mặt Tề Nhạc có chút mông lung.
Nghe Ứng Tiểu Điệp nói gương mặt Tề Nhạc nhu hòa hơn rất nhiều, thở dài một tiếng, nói:
- Cũng khó trách các người nghĩ như vậy. Chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, tôi cũng không biết mình chắc chắn là con của các người haykhông. Tôi nghĩ các vị nên tự tìm hiểu đi, tôi nghĩ trong lòng các vị có phương pháp rồi, như vậy hiện tại xin mời nói ra đi.
Tề Thiên Lỗi nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Thời cổ nói cái gì nhỏ máu nhận thân, vậy hiển nhiên là không có khoa học. Tôi quen với một vị bác sỹ uy tín, chúng ta nên dùng khoa học đểchứng minh đi.
Đồng tử Tề Nhạc hơi co rút lại, nói:
- Ngài nói là chứng thực DNA?
Tề Thiên Lỗi gật gật đầu, nói:
- Vừa rồi tôi có nói cái gì làm anh bị ủy khuất thì tôi sẽ xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2368651/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.