- Ách... , ngay cả trang B cô cũng biết?
Lãnh Nhi cười hì hì, nói:
- Như thế nào? Tôi có thể không biết sao? Ý của trang B chính là vô cùng muốn nhưng lại giả vờ như không muốn cái gì đó cả.
- Cái này...
Tề Nhạc thật sự là im lặng hận không thể dịch chuyển tức thời tới Hắc ÁmQuốc Hội mới tốt. Nhưng mà hắn mang theo Lãnh Nhi bay thẳng tới cánh cửa không gian vào Hắc Ám Quốc Hội trên ngọn núi nhỏ, đột nhiên cảm giáctrong lòng có vài phần thất lạc, hình như quá trình này chậm hơn quánhiều a. Xem ra Lãnh Nhi nói đúng, hình như mình quá giả vờ rồi...
Không bỏ hai tay ra nhìn qua bộ dáng ngốc núc ních của Tề Nhạc thì Lãnh Nhi buột miệng cười, nói:
- Như thế nào? Không buông tay ra được sao! Nếu không anh mang tôi trở về Viêm Hoàng được không?
Tề Nhạc đã giật mình, vội vàng buông hai tay đang ôm chặt nàng ra, lúng túng nói:
- Lãnh Nhi tiểu thư, tự chủ của nam nhân luôn có hạn, huống chi cô cũngbiết tình huống của chúng ta, nếu cô không sợ cha của cô tiêu diệt thìtôi cũng không sao cả.
Lãnh Nhi sâu kín nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Chuyện này là lo lắng duy nhất của anh sao?
Tề Nhạc sững sờ một chút. Không biết nàng sẽ trả lời thế nào.
Lãnh Nhi quay người đi vào hư không trước mặt, hào quang màu hồng phấn nhànnhạt hiện ra trước mặt, tay phải điểm nhẹ vào hư không trước mặt, mộtcánh cửa màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2368396/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.