Nhưng mà hiện giờ hắn muốn phản kháng cũng không có khả năng. Tất cả đã bắt đầu thì không có khả năng ngừng lại, cho dù là Tề Nhạc cũng không cách nào ảnh hưởng tới quá trình xuyên qua thời gian không gian.
Đầu óc của hắn lâm vào trống rỗng nhưng sau khi thực lực tăng thêm một bước thì hào quang vẫn bảo vệ thân thể của hắn. Tuy hắn không muốn nhưng mà thân thể Vũ Mâu lại dán lên người của hắn, hơn nữa hai người bị kim sắc quang mang bao phủ cho nên Tề Nhạc trong lúc vô hình tỏa năng lượng ra cũng giúp Vũ Mâu ngăn cản không ít lực phá hoại của không gian.
Không biết qua thời gian bao lâu đột nhiên Tề Nhạc cảm giác một đôi bàn tay mềm mại quấn lấy eo của mình, thân thể uyển chuyển mềm mại như dán chặt lấy thân thể của hắn hơn trước. Tinh thần lực dọ thám đã khôi phục, năng lượng khổng lồ không ngừng thu liễm mà tình huống chung quanh sinh ra biến hóa.
Kim quang lập tức biến mất, hào quag màu ngà sữa làm cho Tề Nhạc khó mở mắt ra, phải mất thời gian mười phút để thích ứng, thị giác của hắn lúc này đã khôi phục bình thường.
Vũ Mâu lúc này tựa hồ như là ngủ, toàn bộ thân người đều nằm gọn ở trong ngực Tề Nhạc, hai tay ôm chặt hắn như sợ hắn biến mất vậy. Hào quang nhàn nhạt lập loè và mỗi lần năng lượng chấn động đều sinh ra cảm giác đặc thù.
Nguyên tố quang minh chấn động mạnh, cho dù là Tề Nhạc cũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2368111/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.