Nhìn qua buồn bã trong mắt Vũ Mâu và Tề Nhạc chỉ nói một câu:
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
(* Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, hận này dằng dặc không thủa nào cùng)
Tia chớp màu vàng sáng lên, một mảnh bích lục sắc quang mang không biếtlúc nào đã xuất hiện tại giữa không trung, sau một khắc, màu vàng tiachớp trực tiếp dung nhập đến cái kia phiến bích lục bên trong, thoángqua biến mất.
Vũ Mâu thất thần đứng ở nơi đó, hai hàng nước mắttừ trong khóe mắt chảy xuống, thì thào nhớ kỹ câu nói của Tề Nhạc lưucho nàng.
- Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miênvô tuyệt kỳ. Câu này anh lưu cho tôi sao? Có lẽ, đây là những gì tôiphải nhận...
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chậm rãi quayngười rời đi, không có người nào nhìn qua Vũ Mâu, cũng không có ai sinhra cảm giác đồng tình với nàng. Trong mắt bọn họ Vũ Mâu không đáng đồngtình.
...
Bầu trời xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trờitươi đẹp mang đến cảm giác ấm áp vô hạn. Không khí tươi mát làm Tề Nhạcdễ chịu. Tề Nhạc thật lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác sảng khoái thếnày.
Ngẩng đầu nhìn qua ánh mặt trời chói chang, hắn nhìn thật lâu không rời mắt.
- Thì ra ánh mặt trời ấm áp lại trân quý như vậy. Chỉ có thời điểm nó mất đi mới biết được nó lại trọng yếu như thế. Yên tâm đi, ta nhất định sẽmang thời đại đó quay trở lại. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-tieu-thu-ho-than/2367815/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.