Hà Lệ Chân bị Vạn Côn ôm lấy từ phía sau, mãi vẫn chưa ngủ được.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Hà Lệ Chân nhỏ nhẹ tán gẫu cùng cậu.
“Anh ra thế này rồi, chắc mai sẽ không thể tham gia đại hội thể dục thể thao được nữa.”
Tiếng nói của Vạn Côn cũng rất nhỏ: “Ra thế nào?”
Hà Lệ Chân nằm trong lòng cậu xoay người lại, Vạn Côn giơ tay lên mộtchút, bàn tay to rộng nắm chặt tay của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân ngửa đầu,sờ tay Vạn Côn, bên trên toàn là những vết chai sạn cứng rắn.
“Thế này chứ sao, tay cũng gãy rồi, còn thi chạy kiểu gì nữa.”
Vạn Côn nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch bàn tay mình, không chút để ýnói: “Gãy thì gãy, anh đây vẫn chạy được như thường, em tin không?”
“Anh không ép buộc mình thì sẽ chết à?.”
Trong bóng tối, Vạn Côn khẽ cười một tiếng, quay đầu hôn Hà Lệ Chân một cái:“Không chết được, nhưng nếu em không vui, anh có thể chết.”
Hà Lệ Chân bị anh dỗ đến mềm nhũn: “Nói lung tung…”
“Không.” Vạn Côn nói: “Nếu em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao, anh sẽ thi chạy quán quân cho em.”
“Anh đừng quan tâm những chuyện vô thưởng vô phạt đó, sáng sớm ngày mai anhtìm Thầy Hồ, nói với thầy ấy tình trạng của anh, rồi bảo với thầy làkhông thể tham gia cuộc thi kế tiếp.”
Nghe phải tìm Hồ Phi, tâm trạng Vạn Côn lập tức tụt dốc: “Tìm thầy ấy làm gì?.”
“Anh phải nhớ kỹ những gì em vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913716/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.