Vạn Côn bỏ việc.
Cậu ta nghỉ quá sức đột ngột, đến nỗi tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Khi Vương Khải nghe thấy cậu ta nói không làm nữa, cũng không nghĩ làthật, vừa bận bịu giải quyết công việc vừa nói: “Cứ làm việc cho tốt điđã.”
“Tôi thật sự không làm nữa.” Vạn Côn đặt một cái túi lên bàn làm việc,cái bàn vẫn giống lần trước, mớ giấy A4 muôn đời không xê dịch còn nằmđó, bên trên loang lổ vết bẩn. Trong túi nhét một bộ quần áo chưa giặtcũng chưa xếp ngay ngắn, mà vo thành một nùi nhét vào trong. Vương Khảingẩng đầu lừ mắt, sắc mặt không được tốt lắm: “Cứ đi làm việc đi, khôngthấy anh đang bận sao?”
Vạn Côn buông cái túi ra, đút hai tay vào túi áo: “Đồ đạc đều ở đây, tiền lương tháng này không cần trả, tôi đi đây.”
Cậu ta quay người mở cửa, lúc này Vương Khải mới gọi: “Quay lại!”
Vạn Côn ngoáy đầu, Vương Khải nói: “Có ý gì đây?”
Vạn côn nói: “Không làm nữa.”
“Không làm nữa?” Dường như nghe được điều gì đó rất buồn cười, Vương Khải nói: “Không làm gì nữa.”
“Chính là không làm việc nữa.”
Vương Khải hỏi: “Tìm được chỗ mới rồi?”
Vạn Côn nói: “Không.”
Vương Khải nghe cậu ta nói xong thì hừ cười, nói mát: “Ố ồ, có phải vừalàm một lần đã nếm được mùi ngon rồi phải không.” Gã ta khoanh tay, mộtbàn tay vương ra chỉ vào Vạn Côn: “Là ai muốn bao mày thế? Anh nói chomà biết, mày tin thật thì đúng là đồ ngu, đến khi bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913682/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.