Vạn Côn từ từ ngẩng đầu lên, hơi thở đều đều, dường như không chút nào ảnh hưởng bởi lời Hồ Phi.
Hồ Phi nhìn bộ dạng của cậu ta như vậy thì rất chướng mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy khó chịu: “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Vạn Côn cười khẩy ra tiếng: “Muốn làm gì? Không phải làm theo lời ông nói sao.”
“Bây giờ cậu đã không đi học nữa rồi, nếu không muốn học nữa thì nóingười lớn tới trường làm thủ tục thôi học ấy! Hồ Phi nói: “Đưa tôi cáchliên lạc với người nhà cậu, ngay bây giờ!”
Vạn Côn chớp mắt, cũng không thèm trả lời. Dường như ánh mắt cậu ta cóvô tình đảo qua Hà Lệ Chân, cũng lạnh lùng, cũng ác ý như vậy.
Hà Lệ Chân vẫn kiên định đứng bên cạnh Hồ Phi, cô biết, vẻ mặt mình hiện giờ cũng chẳng khá hơn Vạn Côn bao nhiêu.
Mặc kệ Hồ Phi mắng mỏ, trước sau Vạn Côn vẫn giữ vẻ khinh thường, Hồ Phi vừa uống rượu, cảm thấy rất chóng mặt, người đứng không vững. Hà LệChân để ý thấy Hồ Phi đưa tay vịn ra sau ót bước thụt lùi, bèn vội chạylại đỡ sau lưng anh ta: “Thầy Hồ, thầy không sao chứ.”
Hồ Phi nhíu chặt mày, cảm thấy trời đất quay cuồng, Hà Lệ Chân đỡ sauđầu anh ta, thấy hơi thở anh ta dồn dập, thầm nghĩ thôi rồi, thầy Hồ còn trẻ vậy chắc không có bệnh cao huyết áp chứ.
Cũng may Hồ Phi chỉ cảm thấy choáng váng một chút rồi không sao nữa, HàLệ Chân nói: “Thầy Hồ, anh cảm thấy thế nào rồi, có cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913670/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.