Vạn Côn bước đi trên con đường đá sỏi lởm chởm, sải từng bước lớn, càng đicàng nhanh. Điện thoại trong túi quần cậu ta liên tục rung lên, rung một hồi rồi ngưng lại, nhưng sau đó bốn năm giây lại tiếp tục rung lên nữa.
Nghe thấy điện thoại cứ rè rè liên tục Vạn Côn càng lúc càng bực mình,cuối cùng cậu ta nổi điên giơ chân đá lung tung mấy vật nằm trên đường,làm chúng lăn lông lốc ra xa hai ba thước.
Cậu ta móc di động ra, không thèm nhìn đã nghe máy luôn.
“Alo?”
“Sao bây giờ mới nghe máy!” Bên kia là quản lí của Tú Quý chỗ vạn Côn làm, tên Vương Khải.
“Tôi không nghe thấy.”
“Thôi được rồi, chuyện trước đó tôi nói, cậu suy nghĩ sao rồi?”
Vạn Côn không đáp.
“Tôi không có thời gian để nói nhiều với cậu, làm hay không làm, làm thì nói, không làm thì thôi!” Giọng Vương Khải rất bực bội.
Vạn Côn nghiến răng, cậu ta nhìn chằm chằm vào cậy cột điện ven đường, đôi mắt như muốn phun máu.
“Thật ra cậu đâu cần phải như vậy.” Vương Khải thoáng dịu giọng lại,khuyên lơn: “Đây là lần đầu tiên của cậu, anh có thể hiểu, nhưng cũngđừng đặt gánh nặng tâm lí. Mấy ngày trước người ta vẫn còn gọi điệnthoại cho anh, cũng không có bắt cậu làm quá giới hạn, chỉ là cùng ởchơi với các bà các chị một đêm, cậu còn trẻ như vậy một đêm cũng khôngchịu nổi sao?”
Cảnh ở bên này khu khai thác đá không đẹp, cát bụi lại nhiều, gió thổi thiếu chút nữa là không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-thoi-nam-thang-ben-nhau/1913666/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.