Sáng sớm, Phó Đình Sinh đi ra khỏi khách sạn, khi tới bãi đỗ xe thì ngoài ý muốn thấy được một hình bóng quen thuộc. 
Thiệu Hi dựa vào thân xe, dường như đã đợi được một lúc rồi, các động tác nhỏ của cô bắt đầu nhiều lên, trong tay nghịch kính chiếu hậu, chân phải nhàm chán khảy một hòn đá nhỏ trên mặt đất, đá tới đá lui. 
Khi khoảng cách chỉ còn mấy chiếc xe, anh dừng bước, cho dù cách một đoạn nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới mắt cô có một lớp màu xanh lá dày đặc, làn da của cô vốn dĩ đã trắng rồi cho nên quầng thâm càng thêm rõ ràng hơn, anh nhớ tới lúc mới gặp còn tưởng là mấy ngày rồi cô không nghỉ ngơi tốt, nhưng hiện tại mới biết được cô đã bị bóng đè tra tấn suốt bốn năm. 
Đau lòng, thương tiếc, hai cảm xúc hỗn loạn anh chưa bao giờ phải nếm thử qua trước đây, bây giờ trong nháy mắt chúng lấp đầy cả trái tim anh. 
Như là cảm nhận được điều gì đó, Thiệu Hi ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào tầm mắt anh giữa không trung, không hẹn mà gặp, cặp mắt đen sáng ngời kia làm người ta không thẻ rời mắt được. 
"Phó Đình Sinh." 
Anh đi tới hướng cô, câu đầu tiên, "Sao cô lại biết tôi ở đây?" 
Chân Thiệu Hi hơi hơi dùng sức, đá hòn đá nhỏ tới bên chân anh, "Không phải hôm qua anh nói rồi sao, hung thủ dường như là một người mới cố tình bắt chước vụ án tự sát một năm trước, mà một gã như vậy sẽ thường chọn những địa điểm quen thuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-sinh-tuong-hi/1202516/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.