Dụng cụ lạnh băng dán vào trái tim rung động: "Nạp điện 200J. Nạp điện hoàn tất. Tránh ra!" Nàng nhấn công tắc, quay đầu lại nhìn monitor theo dõi, vẫn không có phản ứng. "Khử rung lần thứ hai. Nạp điện hoàn tất. Tránh ra!" "Khử rung lần thứ ba. Nạp điện hoàn tất. Tránh ra!" Viện trưởng Mạnh đứng lên, chờ đợi kỳ tích xảy ra. Mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào monitor, nhưng đường màu xanh lá tượng trưng cho sự sống vẫn không sáng lên. Lục Thanh Thời thở hổn hển, lại nhào tới: "Adrenaline 6mg tiêm tĩnh mạch!" Hôm nay có rất nhiều người ở bệnh viện, những người bị thương trong vụ tai nạn xe lần lượt được đưa đến đây, Trung tâm Cấp cứu bị chen đến mức chật như nêm cối, đèn thang máy liên tục nhấp nháy, cho thấy nơi này đã đông kín người. Nhân viên y tế phụ giúp chuyển giường chạy lướt nhanh qua người, Vu Quy vội vã chạy đến lối đi an toàn, phòng phẫu thuật ở tầng 7. Cô ấy liếc nhìn những bậc thang dài vô tận, dứt khoát kiên quyết lao lên. Nhanh hơn chút, nhanh hơn chút nữa, quả tim có thể cứu mạng còn cách Miểu Miểu ba tầng lầu nữa. Vu Quy giữ chặt tay vịn, mồ hôi nhễ nhại, tiếng hít thở nặng nề như ống thông gió. Một bóng dáng đồng phục lam diễm quen thuộc chạy đến bên cạnh cô ấy: "Đưa cho tôi." Vu Quy đưa thùng giữ nhiệt trong tay qua, bóng dáng kia nhanh chóng biến mất trên cầu thang. Vu Quy chống đầu gối thở hổn hển hai cái, sau đó tiếp tục nhấc chân nhìn bóng lưng của cô leo lên trên. Huấn luyện viên Cố không phải là nhân viên y tế nên không được vào phòng phẫu thuật. "Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi." Đối phương đưa thùng giữ nhiệt lại cho cô ấy. Vu Quy trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm thùng giữ nhiệt lao vào phòng phẫu thuật. "Quả tim đã đến rồi, cô Lục!" Cô ấy vừa dứt lời, Lục Thanh Thời đột nhiên quay đầu lại, cô ấy sững sờ tại chỗ. Trên kính lúp trước mặt Lục Thanh Thời đều là máu, đôi mắt lãnh đạm trở nên đỏ bừng, đồng phục phẫu thuật ướt đẫm máu tươi và mồ hôi, đôi găng tay giống như lấy ra từ trong vũng máu, không còn bình tĩnh thong dong như trước đây. Nàng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại đặt tay vào lồng ngực của Hà Miểu Miểu, dùng sức ép chặt quả tim, hi vọng có thể nhìn thấy một chút ánh bình minh mờ nhạt. Đây là lần khử rung tim thứ ba mươi, trong thùng rác y tế dưới chân Lục Thanh Thời vứt đầy hai mươi ống adrenalin rỗng. Quá trình cấp cứu đã tiến hành ròng rã hai tiếng đồng hồ, trên màn hình điện tâm đồ vẫn không có bất kỳ biến động nào. Tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều tham gia cấp cứu, bao gồm cả bác sĩ gây mê và trợ lý. Khi tay của Lục Thanh Thời bị chuột rút, người bên cạnh lập tức tiếp tục thực hiện xoa bóp tim, khi không kiên trì được nữa thì lại đổi sang người kế tiếp. Mắt ai cũng đỏ bừng, mọi người đều cố gắng hết sức để cứu Hà Miểu Miểu. Viện trưởng Mạnh tháo kính ra, trên tròng kính có sương mù. Ông ấy chậm rãi rời khỏi phòng quan sát, cởi áo choàng trắng ra, thay đồng phục phẫu thuật, nhanh chóng rửa tay, bước vào phòng phẫu thuật. "Tôi cũng đến hỗ trợ." Vu Quy quay đầu lại: "Viện trưởng!" Cô ấy đặt thùng giữ nhiệt xuống, giơ tay lên nhanh chóng mặc áo phẫu thuật, gia nhập chiến trường: "Em cũng đến!" Khi đưa tay vào trong lồng ngực, cô ấy cảm thấy trong lòng ớn lạnh, máu đã bắt đầu lạnh, trái tim tiếp xúc với không khí quá lâu mà không được truyền máu tươi đã trở nên tái nhợt. Bác sĩ trẻ tuổi cắn môi, nước mắt lăn dài: "Cô Lục! Em đã mang trái tim hiến tặng về rồi... Bây giờ... bây giờ không thể cấy ghép được à..." Chủ nhiệm Trương đã có tuổi, ca cấp cứu cường độ cao khiến ông ấy ngã quỵ, nằm liệt một bên thở hổn hển: "Tôi chỉ nghe nói cấy ghép cho người sống, chứ chưa nghe nói cấy ghép cho người chết." Vu Quy cắn răng: "Con bé sẽ không chết!!!" Sự im lặng bao trùm cả phòng, điện não đồ cũng biến thành một đường thẳng. "Đúng không... cô Lục..." Cô ấy hướng mắt về phía hướng dẫn của mình để xin giúp đỡ: "Cuối cùng cũng đợi được tim hiến... Từ Cẩm Châu đến Thượng Hải, chúng tôi không dám chậm trễ dù chỉ một giây... Trái tim về rồi..." Cô ấy liếc nhìn Hà Miểu Miểu không có sức sống, lắc mạnh tay hướng dẫn của mình: "Cô Lục, cô Lục, cô mau cứu con bé! Mau cứu con bé đi..." Bác sĩ gây mê liếc nhìn Viện trưởng Mạnh, đối phương gật đầu, anh ta đứng lên tuyên bố kết quả cuối cùng. "Phẫu thuật thất bại, bệnh nhân tử vong." Một câu nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đối với bất kỳ bác sĩ nào, đây đều là lời nguyền chí mạng. Lục Thanh Thời gạt tay cô ấy ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước, rủ hai tay xuống, đầu ngón tay còn đang run rẩy, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười quỷ dị, cười cười, lại khóc lên. Vẻ đau đớn chết chóc hiện lên trên mặt mọi người, Hách Nhân Kiệt ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay đấm vào đầu, gào thét. Y tá dụng cụ lặng lẽ quay lưng lau nước mắt, cô ấy cũng có một đứa con cũng trạc tuổi này. Nói xong câu đó, bác sĩ gây mê ngồi phịch xuống ghế, ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ mong kỳ tích có thể xảy ra. Mạnh Kế Hoa liếc nhìn thùng giữ nhiệt bên cạnh, trầm giọng nói: "Tim hiến... không thể lãng phí... Đi sắp xếp cho bệnh nhân chờ tiếp theo phẫu thuật ngay đi..." Vu Quy trái tim mà mình đã cố gắng hết sức để mang về, bỗng nhiên nhào tới: "Không, đây là trái tim của Miểu Miểu..." "Cô làm gì vậy, bác sĩ Vu? Mau buông ra!" Mấy cô y tá chạy tới túm lại, kéo qua kéo lại. Lục Thanh Thời ở trong góc đứng dậy, trực tiếp đi tới tát cô ấy một cái, nhấc cổ áo cô ấy lên, gằn từng chữ: "Hà Miểu Miểu đã chết rồi, tôi muốn phẫu thuật cho bệnh nhân tiếp theo, cút!" Cô ấy nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, nhưng không có nước mắt đọng trên mi, vẻ mặt lạnh lùng xa lạ. Như thể bệnh nhân vừa qua đời không phải là bệnh nhân mà nàng yêu quý trân trọng, rõ ràng đã trải qua biết bao thời gian vui vẻ cùng Miểu Miểu như vậy, rõ ràng có thể vì con bé mà quỳ xuống cầu xin trước mặt mọi người, rõ ràng vì con bé mà làm một ca phẫu thuật mà không ai dám làm... Cái tát không nhẹ không nặng của Lục Thanh Thời dường như tát vào trong lòng của cô ấy. Vu Quy khóc ngay tại chỗ, nàng vừa buông tay liền ngã xuống đất. Lục Thanh Thời cởi găng tay ra ném vào thùng rác, cũng không quay đầu lại, chậm rãi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, dáng người trước giờ luôn mạnh mẽ cứng rắn có hơi khom người đứng lên. Nàng thậm chí không dám đối mặt với người nhà của Hà Miểu Miểu, vì vậy nàng phải trốn vào một phòng phẫu thuật khác. Trường hợp ghép tim tương tự, nàng thay một bộ đồng phục phẫu thuật mới, đeo kính lúp mới và găng tay đã khử trùng. Những vết máu trên người nàng bị quét sạch, dường như chưa từng tồn tại. Nàng đứng ở vị trí trợ lý, trải qua lễ rửa tội đầy nước mắt, ánh mắt càng thêm sắc bén. Nàng là Lục Thanh Thời, chỉ cần cầm dao mổ lên là có thể quên hết mọi đau khổ. Người chết thì sao? Có bác sĩ nào mà chưa từng giết mấy người trong khi cứu người? Từ lâu nàng đã quen với những chông gai và va chạm trên đường đi, mỗi một bệnh nhân qua đời là chất dinh dưỡng thúc đẩy nàng trưởng thành. Vu Quy nói rất đúng, nàng không phải là bác sĩ, nàng là đao phủ khoác lên mình áo choàng trắng. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng yêu thương Miểu Miểu, nàng chỉ đối xử với cô bé như một bệnh nhân bình thường. Nếu phải làm lại lần nữa, nàng chắc chắn sẽ không quỳ xuống cầu xin ba mẹ của Chu Duyệt Đồng đồng ý hiến tạng ở trước mặt mọi người. Nếu phải làm lại lần nữa, đáng lẽ nàng nên từ bỏ trong lần cấp cứu đầu tiên, sẽ không để cho Miểu Miểu đau khổ như vậy. Nếu phải làm lại lần nữa, nàng sẽ không nhận viên kẹo sữa đó của Hà Miểu Miểu. Đó là nguồn gốc của mọi rắc rối. Đây là một ca mổ rắc rối, được thực hiện suốt bảy tiếng đồng hồ, trong phòng quan sát, những sinh viên của khoa Ngoại lồng ngực đều dựa vào tường ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, nàng và bác sĩ mổ chính lại giống như một cỗ máy tinh vi vô cùng chính xác, chớp mắt cũng không chớp. Cuối cùng, bác sĩ gây mê đứng lên, tuyên bố phẫu thuật thành công. Lục Thanh Thời đặt kéo cắt chỉ vào khay, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, bác sĩ mổ chính ở đối diện ngẩng đầu lên: "Bác sĩ Lục, có chuyện gì vậy?" Lục Thanh Thời ở đối diện không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt. Hôm nay, với tư cách là thành viên của nhóm opo, Vu Quy tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai, lấy các bộ phận là giác mạc, gan và thận mà Hà Miểu Miểu hiến tặng, các bệnh nhân đang chờ cấy ghép đã được chuyển viện gấp đến đây. Sự việc khẩn cấp, Vu Quy vừa khóc vừa dùng dao mổ mở ổ bụng của cô bé. Máu lập tức tuôn ra, bác sĩ trẻ tuổi cắn chặt môi dưới, ngực phập phồng dữ dội, cô ấy đang kiềm chế bản thân không được khóc, để tránh ảnh hưởng đến không khí của toàn bộ ca mổ. "Đến đây, cầm chỗ này." Bác sĩ mổ chính đưa máy rút cơ cho cô ấy. Vu Quy dùng bả vai sạch sẽ lau nước mắt, khịt khịt mũi: "Được." "Nào, khay, khay, nhanh lên." Lá gan tươi mới được lấy ra khỏi người Hà Miểu Miểu, cho vào nước muối sinh lý. Các thành viên khác trong nhóm kiểm tra hoạt động và tình trạng của nội tạng, nếu xác nhận có thể cấy ghép được thì ngay lập tức đóng gói và chuyển sang phòng mổ khác. Vu Quy nhìn chằm chằm, bác sĩ Trịnh tiếp tục bóc tách mô thận: "Nếu không chịu được thì ra ngoài đi." Cô ấy lắc đầu: "Không, tôi muốn ở lại đây." Quả thận là được cô ấy lấy ra, trên tay vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là bê bết máu, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nó thật ấm áp và thánh thiện, đó là món quà mà Hà Miểu Miểu dành tặng cho sinh mệnh khác. Cuối cùng là giác mạc, cũng được lấy ra. Vu Quy và mọi người cùng cúi đầu: "Cảm ơn Hà Miểu Miểu vì cứu những người khác, vì đóng góp to lớn cho sự nghiệp hiến tạng của nước ta, cúi người chào." Im lặng ba giây. "Nghỉ." "Cúi đầu hai cái." "Nghỉ." "Cúi đầu ba cái." "Nghỉ." Khi đứng lên, nước mắt cô ấy trào ra, nhìn vùng bụng xẹp xuống của Hà Miểu Miểu, cô ấy lại cầm dao mổ lên. "Bác sĩ Trịnh, có thể báo người nhà vào muộn chút được không? Tôi muốn làm chút gì đó cho Miểu Miểu." Bác sĩ Trịnh liếc cô ấy một cái rồi thở dài: "Vậy cô nhanh lên đi." Nói xong, anh ta ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài, vì vậy trong phòng mổ to lớn chỉ còn lại một mình cô ấy. Vu Quy cầm lấy băng gạc, cuộn lại nhét vào khoang bụng trống rỗng của cô bé để làn da bị xẹp xuống trông đẹp hơn chút. Cô ấy lại cầm kim giúp cô bé khâu lại cho đẹp, vừa khâu vừa sụt sùi, kiềm chế để nước mắt không rơi vào vết thương. Mặc dù Hà Miểu Miểu đã qua đời, nhưng cô ấy vẫn tôn trọng như khi cô bé còn sống. Cuối cùng, cô ấy dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết máu loang lổ trên người cô bé, từ ngực đến bụng, từ trong ra ngoài, Vu Quy đều chú ý cẩn thận, như thể đang xử lý một tác phẩm nghệ thuật. Nửa tiếng sau, người nhà tiến vào thay quần áo cho cô bé, tiễn cô bé đoạn đường cuối. Mẹ Hà đã sớm khóc đến mức không thể kiềm chế được, vì vậy chuyện này giao cho ba Hà kiên cường hoàn thành. Với sự giúp đỡ của y tá, người đàn ông cao lớn cầm một chiếc váy hoa xinh xắn mặc vào cho Miểu Miểu, lại nhẹ nhàng chải tóc cho cô bé, hôn lên khuôn mặt lạnh buốt của cô bé như thường ngày ở nhà. "Bảo bối... con chịu khổ rồi... cầu mong thiên đường không có ốm đau... Kiếp sau... ba mẹ vẫn muốn được làm ba mẹ của con... Đây thực sự là một điều vô cùng hạnh phúc và vui vẻ... Cảm ơn con... bảo bối của ba..." Vu Quy quay lưng đi, dùng tay bịt miệng lại. Khi ba Hà phụ đẩy thi thể Miểu Miểu ra ngoài, toàn thể nhân viên y tế trong phòng mổ đều đứng ở hai bên hành lang từ biệt cô bé. Có người đặt một bó hoa tươi trên giường của cô bé, có người đặt một con búp bê vải, có người đặt một cái lược nhỏ, có người đặt một cây bút chì... Mang theo lời chúc tốt đẹp của mọi người, cô bé dần dần bước đến một thế giới khác không hề có ốm đau. Ở cuối hành lang, huấn luyện viên cứu hỏa đứng thẳng tắp, giơ bàn tay thẳng lên huyệt thái dương, nhìn cô bé rời đi trước mắt mình. Ánh mắt rơi vào băng tay được cô bé nắm chặt trong lòng bàn tay, cổ họng của huấn luyện viên cứu hỏa trẻ tuổi giật giật, vành mắt đỏ hoe. Mẹ Hà tìm đến Vu Quy để nói lời từ biệt với cô ấy: "Cám ơn cô, bác sĩ Vu..." Cô ấy nhanh chóng đỡ người phụ nữ trung niên đang khom người cúi đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi..." Mẹ Hà lắc đầu, giữa hai bên tóc mai có nhiều tóc bạc, nước mắt lưng tròng: "Tôi biết... Mọi người đã cố gắng hết sức... Cho dù là cô... hay là bác sĩ Lục... hay là bệnh viện... chúng tôi đều không trách mọi người... Đây là mệnh của Miểu Miểu... Cám ơn mọi người đã cho Miểu Miểu rất nhiều niềm vui... để giây phút cuối cùng con bé có thể cười mà ra đi... Người làm mẹ... như tôi đây vô cùng cảm kích..." Vu Quy đột nhiên không biết phải nói gì, đối với cô ấy lúc này, sinh mệnh quá nặng nề, đôi vai của cô ấy lại quá mỏng manh. Cô ấy đứng yên tại chỗ, vành mắt đỏ hoe. "Đúng rồi, làm ơn chuyển cái này cho bác sĩ Lục." Mẹ Hà lấy ra một bức vẽ từ trong ba lô của mình ra, được dùng dây ruy băng buộc nơ bướm. "Đây là món quà mà Miểu Miểu chưa kịp tặng cho cô ấy." Bận rộn từ tối đến sáng, rồi lại từ ngày đến đêm, Lục Thanh Thời làm rất nhiều ca mổ, không có đi tiễn Hà Miểu Miểu đoạn đường cuối. Cho đến khi hoàn thành xong ca mổ cuối cùng trong lịch trình phẫu thuật, bác sĩ mới nhốt mình trong phòng thay đồ. Không lâu sau, tiếng nức nở nghẹn ngào giống như con thú nhỏ than khóc vang lên trong phòng thay đồ. Lục Thanh Thời bất khả chiến bại trên bàn mổ, lúc này đang ôm đầu cuộn mình trên chiếc ghế chật hẹp trong phòng thay đồ, một mình liếm láp vết thương. Cố Diễn Chi đặt tay lên cửa, từ đầu đến cuối không hề gõ cửa, mà là xoay người bước đến bàn khám bệnh. Dùng cái gì chính xác nhất để miêu tả Lục Thanh Thời vào lúc này được nhỉ, Cố Diễn Chi suy nghĩ, có lẽ là chim sợ cành cong. Cô còn chưa tiến vào, người kia đã lau khô nước mắt đứng dậy khỏi ghế, nhìn cô với ánh mắt khách không mời mà đến: "Em đến đây làm gì? Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với ai hết." "Em biết." Huấn luyện viên cứu hỏa chỉ bước đến gần nàng, đưa đồ vật trong tay cho nàng. "Quà của Miểu Miểu tặng cho chị." Khi nghe đến cái tên này, nội tâm của bác sĩ không tránh khỏi cảm giác đau âm ỉ: "Cầm lấy đi, tôi không muốn." "Chị không muốn nhìn xem..." Cố Diễn Chi hướng dẫn từng bước. Lời còn chưa dứt, Lục Thanh Thời đột nhiên tức giận, gạt tay cô ra: "Tôi đã nói là không xem rồi mà, cút!" Huấn luyện viên cứu hỏa vừa bị đẩy sang một bên không hề tức giận, mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng, dùng ánh mắt dịu dàng và ấm áp yên lặng nhìn bả vai của nàng bắt đầu run rẩy dữ dội, sau đó bật khóc. Bác sĩ ôm đầu khóc nức nở: "Là tôi... là tôi hại con bé... là tôi hại Miểu Miểu... Tôi là đao phủ..." Vẻ mặt của Cố Diễn Chi giãn ra, đáy mắt tràn ra đau lòng, cô nhanh chóng bước tới phía trước ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng âm thầm an ủi nàng, giờ phút này nói cái gì cũng đều là dư thừa. Sự bất lực và cảm giác tội lỗi khi chứng kiến sinh mệnh biến mất ở trước mắt mình, không phải mấy câu đơn giản là có thể xóa nhòa. Lục Thanh Thời kháng cự sự thân mật như vậy, sẽ khiến nàng lộ ra đặc biệt yếu đuối và kém cỏi. Nàng chống cự cái ôm của cô, không biết vì sao đối với Cố Diễn Chi, tính tình của nàng chưa bao giờ tốt. "Tránh xa tôi ra! Tôi không cần em an ủi! Em biết cái gì! Cút ngay..." Liên tục bị đẩy ra, huấn luyện viên cứu hỏa cứng đầu ôm nàng hết lần này tới lần khác, mím chặt khóe môi. Cho đến khi nàng không còn sức lực, nằm trong vòng tay của cô cũng không chịu ôm cô lại, chỉ nắm chặt vạt áo của cô, cắn môi dưới khẽ giọng nghẹn ngào. Tiếng khóc thế này cô từng gặp qua trong rừng nguyên sinh; tiếng khóc thảm thiết và bất lực của con thú nhỏ bị con mẹ bỏ rơi khi vừa ra đời; tiến vào mọi ngóc ngách trong trái tim cô, lục phủ ngũ tạng bắt đầu đau đớn quặn thắt. Cố Diễn Chi ngồi xổm xuống, cân bằng tầm mắt của nàng, nâng mặt nàng lên, nước mắt thấm ướt ngón tay của cô, mặn chát và nóng ấm. Trái tim của cô chợt co rút lại, cô dùng ngón trỏ thô ráp lau đi giọt nước nơi khóe mắt. Hai ngày làm việc không ngủ không nghỉ khiến đôi mắt của nàng đỏ ngầu, trông thất thần và thất vọng. Đôi mắt xinh đẹp ấy cũng không còn lấp đầy những vì sao sáng nữa, Cố Diễn Chi cảm thấy đau lòng vô cùng. "Khóc đi, cứ khóc đi. Trước mặt em, chị không phải là bác sĩ Lục, chị chỉ là Lục Thanh Thời." Thanh Thời của em. - -------------- Tâm sự Editor: Ôi đau lòng quá... Sinh mệnh nhỏ bé...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]