Người nói người khác tửu lượng kém ngược lại mới là người đầu tiên nằm xuống. Cố Diễn Chi được tôi luyện trong doanh trại quân đội thành ngàn chén không say, giờ khắc này, cô lại là người duy nhất tỉnh táo.
"Này, đừng ngủ trên ghế sô pha, phòng ngủ cho chị." Cô đỡ Tần Huyên dậy, đoán chừng cô ấy say như vậy sẽ không về nhà được, vì lý do an toàn, vẫn nên để cô ấy ngủ lại một đêm.
Không ngờ người nào đó không cảm kích mà còn hất cô ra: "Lấy... điện thoại... tôi muốn gọi điện cho Lão Bao... để... để anh ấy đến đón tôi..."
Không thể thuyết phục được, còn nhất quyết về nhà, Cố Diễn Chi không còn cách nào khác, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô ấy.
Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn, mơ mơ màng màng trực tiếp gọi vào số điện thoại từ cuộc gọi gần nhất, điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã được kết nối.
Tần Huyên mở miệng nói: "Thân ái ~ Đã rất lâu rồi anh không liên lạc với em... Em rất nhớ anh... Anh đến đón em được không..."
Bởi vì say rượu nên giọng nói của cô ấy càng thêm nhẹ nhàng, Hướng Nam Kha yên lặng che ống nghe, bước ra ngoài phòng tra tấn trước ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp.
"Cô..." Cô ấy vừa nói được một chữ, bên kia đột nhiên bật khóc: "Có phải anh không còn yêu em nữa không... Hừ! Ô ô ô em ghét anh!!! Bao Phong Niên!!!
Cố Diễn Chi ngồi dưới đất nổi cả da gà, lại nhìn Lục Thanh dù uống say nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-nhu-nghich-lu/420137/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.