"Để em tự đi."
Lòng tự trọng tiềm ẩn trỗi dậy, huấn luyện viên cứu hỏa từ chối lòng tốt của nàng. Nằm hơn một tháng, người đã sớm không thể chờ được muốn đứng lên, vì vậy cô vội vàng đỡ xe lăn ngồi dậy. Chân vừa đạp xuống đất, bắp cơ bủn rủn vô lực, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, Lục Thanh Thời đưa tay đỡ cô vững vàng.
"Đừng lo lắng, phục hồi thể lực cần phải có quá trình."
Cố Diễn Chi nhìn đứa trẻ có thể vừa đi vừa nhảy trên bãi cỏ đằng xa, ánh mắt hơi ảm đạm, mím chặt khóe môi khẽ gật đầu.
"Nào, tôi đỡ em."
Lần này, cô không từ chối lòng tốt của bác sĩ nữa, đi theo nàng được khoảng mười bước, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi, đỡ đầu gối thở hổn hển.
Y tá nhanh chóng đẩy xe lăn tới, Lục Thanh Thời mấp máy môi.
"Chị gái lính cứu hỏa, cố lên!!!" Giọng nói non nớt của đứa trẻ từ xa truyền tới. Hà Miểu Miểu ngồi trên xe lăn được mẹ Hà đẩy tới, ánh mắt nhìn cô lấp lánh và tràn đầy mong đợi, trên ngực áo bệnh nhân màu trắng dán băng đội trưởng mà lần trước cô đưa.
Cố Diễn Chi nở nụ cười, hơi mím khóe môi, ánh mắt trở nên kiên định. Lục Thanh Thời cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cô lại đỡ tay nàng đứng lên, từng bước đi về phía trước.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng không rời một tấc, Hà Miểu Miểu cũng cổ vũ động viên cô, nhìn cô càng đi càng xa cảm thấy còn phấn khích hơn so với chính mình có thể đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-nhu-nghich-lu/420131/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.