"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Tần Huyên đẩy cửa phòng bệnh, trên giường của Trần Xảo Nhi không có người. Cô ấy sửng sốt, chạy đến trạm y tá: "Trần Xảo Nhi ở giường 3 đâu? Người đi đâu rồi?"
Y tá xem qua hồ sơ bệnh án: "À, vừa rồi mẹ cô bé đã làm thủ tục xuất viện cho cô bé, chắc chưa đi được bao lâu đâu."
Tần Huyên co chân chạy, lao đến thang máy nhanh như chớp liều mạng nhấn nút, nhưng lầu trên có quá nhiều người, không xuống được. Cô ấy liếc nhìn lối thoát hiểm bên cạnh, dứt khoát cắn răng chạy xuống. Rốt cuộc khi hai mẹ con sắp bước ra khỏi cửa bệnh viện, cũng ngăn lại được.
Tần Huyên không kịp thở, duỗi hai tay ra trước mặt họ: "Đừng... đừng đi..."
Mẹ Xảo Nhi ôm chặt Xảo Nhi: "Bác sĩ Tần... Cô không cần khuyên tôi... Phải nộp nhiều tiền thuốc men như vậy, cũng tôi đã phải vay tiền để chi trả rồi..."
Tần Huyên lắc đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ đang im lặng trong vòng tay của bà ấy, đỡ đầu gối thở hổn hển: "Cô bé... mới mười hai tuổi... tương lai sau này còn rất dài... cứ bị hủy hoại trong tay cặn bã như vậy... bà có cam tâm..."
Cô ấy cắn răng: "Tôi cũng không cam tâm."
Trong thời gian nằm viện, cô bé hồn nhiên hoạt bát dần trở nên lầm lì, không muốn đi học nữa, sợ bị người khác chỉ trỏ. Những gì cô bé trải qua cũng rất giống với những gì cô ấy đã trải qua. Mỗi đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng, Tần Huyên nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-nhu-nghich-lu/420129/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.