"Lục Thanh Thời!" Vừa bước ra khỏi phòng mổ không xa, có người ngăn nàng lại. Nàng xoay người lại, Từ Càn Khôn hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
Hai người đứng ở bên cạnh bức tường thủy tinh, Lục Thanh Thời đút hai tay vào túi áo đồng phục phẫu thuật, lẳng lặng nhìn ông ta tức giận.
"Kể từ khi cô vào khoa Cấp cứu, tôi tự hỏi bản thân mình không đối xử tệ bạc với cô, cô muốn làm phẫu thuật thì cứ việc làm! Mọi việc trong khoa cũng yên tâm giao cho cô lo liệu, tôi chưa từng nhúng tay vào phương án điều trị của cô, tại sao cô lại ba lần bốn lượt cản trở ca mổ của tôi!"
Đối mặt với kẻ đang tức giận, vẻ mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh: "Đó là bởi vì anh còn có thể lợi dụng được người nào khác sao? Anh say mê âm mưu quyền lực, quanh quẩn kiếm lợi từ những công ty dược phẩm lớn, đã không thể gánh vác từ lâu rồi."
Từ Càn Khôn nghẹn họng, suýt chút nữa thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng mà run rẩy chỉ về phía nàng: "Cô đừng kiêu ngạo quá... Chờ Viện trưởng trở về..."
"Được rồi, sẵn dịp tôi muốn nói với Viện trưởng một chút, nói anh nhận được ít nhất mấy triệu nhân dân tệ từ Sinh học Trường Sinh rồi..."
Từ Càn Khôn quyết liệt ngắt lời nàng: "Tôi không phải vì tiền, là vì tôi muốn cứu được càng nhiều bệnh nhân hơn! Cả nước có được bao nhiêu bác sĩ có loại kỹ thuật này giống như cô?! Nếu dao nano được quảng bá thành công..."
Sắc mặt của Lục Thanh Thời lạnh xuống, nàng chưa bao giờ ngắt lời ai một cách quyết liệt và thiếu lịch sự như vậy: "Anh là vì luận văn của bản thân! Vì tầm ảnh hưởng của chính mình! Dùng bệnh nhân làm vật thí nghiệm!"
"Không phải sự tiến bộ của y học luôn đi kèm với cái chết sao?" Từ Càn Khôn bình tĩnh nhìn nàng sau cơn cuồng loạn: "Dưới bàn tay của bác sĩ Lục không có mấy oan hồn thì làm sao có thể đạt được kỹ thuật như hiện tại?"
"Loại bác sĩ siêu cấp như các cô mới là những bác sĩ giết nhiều người nhất."
Ký ức mở ra một vết rách.
"Lục Thanh Thời, cô đã giết chết chính con trai của mình!" Phó Lỗi túm cổ áo nàng lên, gầm thét.
Nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt, Lục Thanh Thời cầm trong tay dao mổ nhuốm máu lao về phía bàn mổ, bị người khác giữ lại.
Trong lúc giằng co, mũ phẫu thuật của nàng bị xé toạc, mái tóc đen nhánh xõa xuống, đôi mắt đỏ bừng, tròng trắng mắt đều đầy tơ máu, cả bộ quần áo dính máu giống như Tu La bò ra từ địa ngục.
Nàng chưa từng chật vật như vậy, nàng khóc lóc cầu xin Phó Lỗi cho nàng gặp Nhạc Nhạc lần cuối, nàng nhất định sẽ có biện pháp làm cho đứa bé tỉnh lại.
Hỗn loạn trong bệnh viện ngày đó kết thúc khi bảo vệ xuất hiện. Kể từ ngày hôm đó, sự nghiệp của nàng ở Bệnh viện Công đoàn cũng chấm dứt.
"Lục Thanh Thời, cô kiêu căng ngạo mạn như vậy, không coi ai ra gì, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt."
Người đối diện vẫn còn huyên thuyên không ngừng, nàng chỉ nhìn thấy khẩu hình của ông ta đóng mở, phun ra rất nhiều câu nàng đã từng nghe qua.
"Lục Thanh Thời bị điên rồi, lấy con ruột của mình ra làm thí nghiệm y học. Thật sự điên rồi, bị trừng phạt như vậy cũng đáng đời!"
"Đúng vậy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy bản mặt nhọn kia nữa, đối với mọi người đều vui vẻ hớn hở, sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện xấu nữa!"
"Thật đáng tiếc cho mấy Giáo sư Chủ nhiệm theo cô ấy làm phẫu thuật, nhất thời mềm lòng mà mất đi sự nghiệp."
"Tôi nói này, đáng thương nhất chính là Bác sĩ Phó. Vất vả lắm mới có một đứa con trai, nếu không phẫu thuật còn có thể sống thêm vài năm nữa, gặp phải người mẹ điên phải chết ngay lập tức. Nghe nói mẹ của Bác sĩ Phó nghe tin dữ liền lên cơn đau tim ngay tại chỗ, được đưa đi cấp cứu..."
Cảm giác đau đớn nhàn nhạt truyền đến toàn thân thông qua đầu dây thần kinh, Lục Thanh Thời nhíu mày. Rốt cuộc không còn nhìn thấy khuôn mặt của ông ta nữa, mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy rất nhiều miệng há líu lo không ngừng, phun ra đủ loại lời nói chanh chua. Nàng dần dần cảm thấy không thở nổi, trời đất quay cuồng.
"Thanh Thời!" Một giọng nói rõ ràng xuyên qua bóng tối, cứu vớt nàng bước ra ánh sáng.
Cố Diễn Chi đặt tay lên trán nàng: "Chị không sao chứ?"
Lục Thanh Thời tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, giãy dụa muốn ngồi dậy khỏi vòng tay cô: "Tôi không sao..."
Từ Càn Khôn đã biến mất từ lâu, chỉ có hai người họ trên hành lang trống trải, các nhân viên y tế thỉnh thoảng lướt qua đổ dồn ánh mắt tò mò về phía họ.
Cố Diễn Chi vẫn có chút lo lắng: "Đi kiểm tra chút đi."
Bởi vì tinh thần căng thẳng quá mức mà tạo nên ảo thanh và ảo giác, trước kia cũng không phải là chưa từng có. Lục Thanh Thời xoa xoa mi tâm: "Không sao, gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được."
Cố Diễn Chi đỡ nàng dậy: "Vậy em đưa chị về."
"Buổi chiều tôi còn trực ở phòng khám bệnh." Nàng vô thức cự tuyệt, vừa bắt gặp ánh mắt của cô liền lập tức đổi lời: "Vậy em đưa tôi đến phòng trực ngủ một lát đi."
Lễ truy điệu Lý Tiểu Nhạc được tổ chức vào hôm nay tại Nhà tang lễ Thành phố Cẩm Châu. Tất cả đồng nghiệp không có nhiệm vụ đều đến tham dự, Hướng Nam Kha là người đến cuối cùng. Cô mặc bộ quần áo màu đen, trên ngực cài hoa trắng, đứng ở hàng cuối cùng ít được chú ý.
Chính giữa linh đường treo di ảnh, trong ảnh Lý Tiểu Nhạc mặc đồng phục cảnh sát, trẻ trung khờ khạo. Cô nhớ rõ ngày hôm đó anh ấy vừa tới chi đội báo danh, là cô đã đi chụp ảnh cùng anh ấy.
Quan tài được phủ cờ Đảng tươi đẹp, tất cả mọi người đứng lên ngả mũ kính chào: "Tất cả đứng nghiêm, hướng về di thể của đồng chí Lý Tiểu Nhạc gửi lời chào, mặc niệm!"
Người nhà khóc đến mức không thành tiếng, môi cô mấp máy, nhưng không có dũng khí tiến lên an ủi họ.
Bia mộ của Lý Tiểu Nhạc cắm đầy hoa cúc, Hướng Nam Kha bước lên kính anh ấy một ly rượu cuối cùng, Cục trưởng Cục Công an lớn tuổi đứng ở bên cạnh cô.
"Có biết vì sao còn để cho cháu mặc lên bộ đồng phục này không?"
Sắc mặt của Hướng Nam Kha trở nên nghiêm nghị: "Bởi vì vẫn còn rất nhiều người giống như Trần Quốc Lập. Sinh mệnh không ngớt, chiến đấu không ngừng."
"Ta nhớ cái ngày mà cháu chủ động xin ta gia nhập Đội Cảnh sát Hình sự, hôm đó đã từng nói "Nếu đã bước vào ngành này thì đã không màng tới sinh tử". Cảnh sát nhân dân chúng ta dám đánh dám liều, chưa từng sợ hi sinh, nhưng cũng không thể hi sinh mù quáng, sau lưng mỗi người đều có gia đình trọn vẹn. Hướng Nam Kha, ta hi vọng cháu nhớ kỹ bài học này."
Hướng Nam Kha đưa tay lên thái dương, chào kiểu quân nhân: "Vâng, Cục trưởng!"
Cục trưởng Lý vỗ vỗ vai cô, nói lời chân thành: "Được rồi, đến nói chuyện với gia đình Tiểu Nhạc đi, họ cũng không trách cháu đâu. Dù sao đây không chỉ là lựa chọn của một mình cháu, cũng là Lý Tiểu Nhạc lựa chọn làm Cảnh sát nhân dân."
Lúc cô xoay người rời đi, Cục trưởng Lý lại nói thêm một câu: "Còn nữa, vụ án kia cũng có một chút động tĩnh. Theo một nguồn cung cấp thông tin đáng tin cậy, sắp tới sẽ có một lô hàng được chuyển về từ Vân Nam, cháu hãy để ý theo dõi."
Hướng Nam Kha dừng bước: "Cháu biết rồi."
"Người tiếp theo." Đã đến lúc tan làm nhưng vẫn còn vài bệnh nhân chưa khám xong, Lục Thanh Thời uống một ngụm nước, báo y tá ra ngoài gọi tên.
Người đi vào là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, tóc ngắn, mặc đồng phục bóng đá sọc đỏ trắng, trên tay ôm một quả bóng, người mẹ đi theo bên cạnh không ngừng luyên thuyên.
"Mẹ đã nói con đừng chơi bóng nữa rồi, suốt ngày không làm chuyện gì đàng hoàng, chỉ biết đá bóng đá bóng! Con xem bài kiểm tra lần trước con thi được bao nhiêu điểm! Kỹ năng đá bóng kia của con không bằng dành thời gian học bù Toán học và Anh văn. Lần trước giáo viên của con gọi mẹ đến nói chuyện, bài thi 150 điểm mà con còn chưa làm được một nửa, còn có mặt mũi đi đá bóng à! Con hạn chế lại chuẩn bị sang năm thi đại học, phấn đấu thi vào một trường đại học tốt, mẹ và bố con..."
...
Lục Thanh Thời cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của bà ấy: "Không khỏe chỗ nào?"
"Không phải tôi, là con gái tôi." Phụ huynh đẩy con gái ngồi xuống ghế: "Bác sĩ xem thử, đá bóng làm sao mà đập đầu gối thành như vậy được!"
Lục Thanh Thời thay bao tay, cuối người bóp bóp làn da xung quanh vết thương, sưng tím, chỗ bị thương còn dính cát.
"Có chút nghiêm trọng, trước tiên tôi sẽ rửa vết thương, chờ chút nữa đi chụp hình xem sao."
Y tá đẩy xe thuốc tới, Lục Thanh Thời dùng kẹp gắp bóng i-ốt thấm vào vết thương. Động tác của nàng cực kỳ nhẹ, nhưng cô bé vẫn đau đến mức toàn thân run rẩy, vậy mà vẫn gắng gượng không phát ra tiếng.
Khi cúi đầu xuống, một chi tiết trên đôi giày thể thao đập vào mắt nàng. Lục Thanh Thời thuận miệng hỏi: "Thường xuyên chơi bóng à?"
Cô bé gật gật đầu: "Vâng... Cháu bắt đầu đá bóng từ hồi tiểu học, ước mơ của cháu là đại diện cho đội tuyển Trung Quốc tiến vào World Cup."
Hách Nhân Kiệt đứng ở bên cạnh thở dài một hơi: "Bóng đá nam còn khó làm được, huống chi bóng đá nữ. Mẹ em nói rất đúng, cô gái nhỏ hãy hạn chế lại, chăm chỉ học tập đi."
Cô gái tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Ai nói không được... Em..."
"Đừng cử động." Lục Thanh Thời đè chân cô bé lại, đặt kẹp vào khay, băng bó ổn thỏa.
"Làm kiểm tra uốn ván da đi. Thường xuyên đá bóng mà sao vẫn bị té thế này?"
Mẹ cô bé khịt mũi: "Hứ, còn chưa ra được sân bóng đã bị ngã ngay dưới lầu nhà mình. Nói xem có mất mặt không chứ!"
Hách Nhân Kiệt bật cười, vành tai của cô bé đỏ lên, trừng mắt nhìn anh ta: "Cháu muốn khiếu nại anh!!!"
"Được rồi được rồi, anh im miệng." Hách Nhân Kiệt che miệng.
"Được rồi, cầm tờ đơn đến phòng tiêm uốn ván, sau đó đi chụp phim và chụp CT."
Lục Thanh Thời lại viết một tờ đơn khác đưa cho mẹ của cô bé.
"Chỉ ngã bị thương thôi mà, sao phải chụp CT vậy?"
Lục Thanh Thời cắm bút vào túi, vẻ mặt bình thản: "Lý do an toàn, tôi đề nghị chị nên làm."
Mẹ của cô bé lẩm bẩm, nhưng nhìn thấy chức danh Bác sĩ Phó Chủ nhiệm đeo trước ngực nàng, lại chần chừ đỡ con gái đi.
"Bác sĩ Phó Chủ nhiệm này có đáng tin không vậy, nhìn không chênh lệch bao nhiêu với mình..."
Mẹ của cô bé nói thầm, đi từng bước trên hành lang.
"Người tiếp theo." Ánh trăng sâu lắng bên ngoài cửa sổ, Lục Thanh Thời vừa tiễn bệnh nhân cuối cùng, đang dọn dẹp hồ sơ bệnh án trên bàn. Mẹ của cô bé vội vàng hấp tấp chạy vào.
"Bác sĩ, bác sĩ, đã có kết quả chụp CT, mời bác xem chút."
Mặc dù đã qua giờ tan làm, Lục Thanh Thời vẫn nhận lấy, bật đèn lên cẩn thận xem xét.
Có lẽ đồng nghiệp ở khoa Xét nghiệm đã đưa ra lời khuyên cho bà ấy, mẹ của cô bé nhìn nàng đầy lo lắng.
Một lúc lâu sau, Lục Thanh Thời tháo kính xuống: "Nhập viện đi, ngay lập tức."
"Khẩn trương sắp xếp xét nghiệm sinh hóa máu, cậu tới làm sinh thiết đi." Lưu Thanh Vân đeo bao tay vào gật gật đầu, Hách Nhân Kiệt lấy kim tiêm ra.
Mẹ của cô bé ôm đầu không cho cô bé nhìn, y tá gây tê cục bộ cho cô bé.
Kim tiêm sắc bén đâm sâu vào bên trong da chân bên kia, cô bé cảm thấy lành lạnh, nhanh chóng rút ra một ống máu mủ.
Lưu Thanh Vân cất vào hộp bảo quản lạnh: "Gửi cho bệnh lý."
"Mau đến bệnh viện đi, con gái nằm viện mà anh còn chơi mạt chược??? Bác sĩ nói tình hình không tốt lắm..."
Mẹ của cô bé đứng ở góc cầu thang để gọi điện thoại, trong điện thoại truyền ra âm thanh xào bài hỗn loạn.
"Không phải còn chưa có chẩn đoán chính xác sao, khi nào chẩn đoán chính xác thì bà lại nói cho tôi biết được rồi... Nào nào nào, tiếp tục, Long Hồ một màu*!"
(* Nguyên văn là 清一色一条龙. Mình không biết mạt chược nên bạn nào biết cách đọc đúng thì comment giúp mình nha.)
Sau khi làm sinh thiết xong, kết quả xét nghiệm khác phải đợi đến ngày mai mới có. Lục Thanh Thời thả lỏng gân cốt chuẩn bị tan làm. Cô bé căn bản đang nằm trên giường bệnh lại khập khiễng đuổi theo nàng.
"Cô ơi... Có phải con không thể đá bóng được nữa hay không..."
Khuôn mặt cô bé thoáng buồn, mặc chiếc áo số 7 yêu thích của Ronaldo, quần áo rộng thùng thình trông hơi trống trải.
Thiếu nữ ở độ tuổi này đã có thể hiểu được một số chuyện, Lục Thanh Thời không có ý định nói nhiều với cô bé: "Chờ kết quả kiểm tra."
"Cháu có quyền được biết sự thật." Cô bé lại đi thêm hai bước.
Nàng nhìn cô bé lại đi tập tễnh, đầu đầy mồ hôi dừng bước.
"Có khả năng cháu không thể đá bóng một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có thể là vài tháng, cũng có thể là vài năm, thậm chí là cả đời."
Đây là kết quả tốt nhất, nếu kiểm tra bệnh lý cho thấy là ác tính, có thể sống được hay không vẫn là vấn đề.
"Vậy à..." Ánh mắt của cô bé ảm đạm, rồi lại cười lên: "Không sao, mấy tháng mấy năm cũng được. Một ngày nào đó, cháu sẽ tham dự World Cup, đến lúc đó mời bác sĩ đến xem trận đấu."
Lục Thanh Thời lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nàng đã bước qua độ tuổi lạc quan quá mức rồi.
Khi tạp chí y khoa tháng 1 được xuất bản, Từ Càn Khôn lật đến trang cuối cũng không tìm thấy luận văn của mình, thay vào đó, lại nhìn thấy hai cái tên quen thuộc ở vài trang cuối, Lục Thanh Thời và Vu Quy. Ông ta tức đến mức ném tạp chí ra ngoài, bàn tay đập lên bàn trà, nước trà trong ly thủy tinh tràn ra ngoài, chảy xuống tấm thảm sang trọng.
Điện thoại đổ chuông thật lâu mới kết nối được, Vu Quy phấn khích cầm số tiền mới lấy ra từ bưu cục: "Tri Hữu, luận văn y học đầu tiên của tớ được xuất bản rồi! Tiền nhuận bút được năm trăm tệ tròn, có thể mua cho cậu chút đồ ăn ngon, phần còn lại có thể tiết kiệm để đi gặp cậu..."
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ ống nghe, có thể nghe thấy cô ấy cũng đang cười: "Chúc mừng cậu Tiểu Quy! Như vậy có phải chúng ta sắp được gặp nhau rồi đúng không? Cảm giác lần trước gặp cậu cũng chưa lâu lắm, nhưng tớ bắt đầu nhớ cậu rất nhiều rồi..."
Trong lòng trào dâng hơi ấm, Vu Quy dùng hai tệ tiền lẻ để mua bốn cái bánh bao ở quầy hàng: "Ừm... tớ định Tết Trung thu này xin nghỉ sớm để trở về thăm mẹ, thuận tiện gặp cậu một chút."
"Ừm, vậy thì tốt quá, chúng ta có thể..." Giọng nói của đồng đội phát ra từ tai nghe: "Cậu đang làm gì vậy, nhanh lên, chuẩn bị chiến thành rồi."
Phương Tri Hữu che ống nghe: "Tiểu Quy, bây giờ tớ có chút việc, nửa tiếng sau tớ gọi lại cho cậu, có được không?"
Vu Quy buồn bã: "Có chuyện gì quan trọng..."
Phương Tri Hữu cười, rất muốn sờ sờ đầu cô: "Đương nhiên là chuyện kiếm tiền."
"Cậu lại chơi game, trong game có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ!" Cô còn chưa kịp phàn nàn, trong ống nghe đã truyền đến âm thanh bị cúp máy.
Vu Quy có chút thất vọng, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, đột nhiên cảm thấy nơi này không có ai chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng cô. Yên lặng ăn xong bốn cái bánh bao lạnh tanh, cô nhét tiền vào túi, nhảy lên xe buýt hướng về phía bệnh viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]